Từ Tây Lâm không chỉ một lần hạ quyết tâm, phải gồng gánh gia đình – lần đầu tiên là lúc về nhà báo tang cho bà ngoại, lần thứ hai là khi Trịnh Thạc đến đòi quyền giám hộ, tính thêm lần này dì Đỗ đi, bà ngoại muốn bán nhà, tổng cộng đã ba lượt rồi. 
Lần đầu tiên, gã tạm thời xốc lại tinh thần, trước mặt người ngoài xử lý ổn thỏa mọi chuyện, sau đó liền ngã một cú không gượng dậy nổi. 
Lần thứ hai, là Trịnh Thạc cho gã một liều adrenaline, hơn nữa trước kỳ thi đại học, để gã dưới sự trông chừng của Đậu Tầm kiềm chế lại, bình an đi hết đoạn thời gian trong tháp ngà(1) cuối cùng. Nhưng chờ cuộc thi đại học vừa kết thúc, gã liền mất đi phương hướng ban đầu, lại bị việc nhà chưa từng để tâm làm sứt đầu mẻ trán, suýt nữa lại co vòi về. 
Từ Tây Lâm cảm thấy mình mà còn không có một chút hành động, thì sẽ có vẻ như “hạng tầm thường hay lập chí”. 
Qua quan sát, Từ Tây Lâm phát hiện nguyên nhân chủ yếu trong lòng Đậu Tầm không giữ việc gì chính là vì hắn có lực hành động mạnh, muốn làm gì thì làm ngay lập tức, trước tiên ngồi xuống viết một bản kế hoạch, viết xong tức khắc thi thành, từng bước một – không thành thì xé bản kế hoạch, sau đó thất bại tất nhiên sẽ có, nhưng chắc chắn so với mình cứ suy tới tính lui thì vẫn hơn chán. 
Từ Tây Lâm tự thấy đã làm cả chuyện khác người nhất rồi, lòng cũng thoải mái hơn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-cua/2424351/quyen-2-chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.