Chương trước
Chương sau
Nhưng có hai đại thần luôn có thể làm nhạt bớt tất cả tình cảm trong lòng thiếu niên, một là “thi cử”, hai là “kỳ nghỉ”.

Đậu Tầm nghỉ đông sớm hơn Từ Tây Lâm chục ngày, rốt cuộc có thể không cần chạy tới chạy lui nữa. Hắn từ sáng đến tối chỉ ở trong phòng làm chuyện của mình, đôi khi ra giúp dì Đỗ chút việc, ngoại trừ sáng tối hỗ trợ dắt chó đi dạo, không có việc sẽ không ra ngoài, là một đứa “con nhà người ta” chuẩn không cần chỉnh.

Từ Tây Lâm mang theo thành tích cuối kỳ phá kỉ lục, cố gắng về nhà cho thầy Đậu xem, lần này hai người không cãi nhau – lần trước cãi cọ chủ yếu là vì ý kiến bất đồng, Từ Tây Lâm cảm thấy không tồi, Đậu Tầm cảm thấy rất tệ – lần này cả hai nhất trí ý kiến, đều cảm thấy trên phiếu điểm của bí thư Từ vẽ nguyên một đống cứt.

Thế nên lúc Đậu Tầm bắt đầu khạc lửa, Từ Tây Lâm đơn phương giơ cờ trắng, cúi đầu nghe.

“Nói thật, tao thực sự không hiểu lắm.” Tên Đậu Tầm bình thường đần đụt này, chỉ cần bắt đầu châm chọc khiêu khích, thì lập tức có thể thêm một kỹ năng lải nhải đặc biệt, “Dạo trước bạn bè chăm chỉ học hành, mày thì không làm gì, cho nên bị vượt qua một chút cũng rất bình thường – tao không thể hiểu nổi là, tại sao mấy cái mày vốn biết bây giờ cũng chẳng còn luôn?”

Từ Tây Lâm thấy hắn trưng ra vẻ mặt nghi hoặc nghiêm trang, giống như hơi ngạc nhiên với việc loài người vậy mà còn có chức năng “quên”.

Để hắn bớt phải nói nhiều, Từ Tây Lâm đành phải tự chửi mình trước: “Việc này ấy à, rất bình thường mà, lúc nhỏ tao dạy Đậu Đậu ngồi và bắt tay hơn một tháng, vừa dạy xong thì sửa nhà, bèn gửi nó cho người ta nuôi một tháng, xong rồi trở về lại chẳng biết cái chó gì nữa.”

Đậu Tầm: “…”

Từ Tây Lâm đã tự giác đứng vào cùng một hội với Đậu Đậu, thì hắn quả thật cũng không còn gì để nói.

“Trung học môn tự nhiên đơn giản hơn môn xã hội rất nhiều,” Thầy Đậu ngồi xuống, từ móc máy chế giễu đổi thành khinh bỉ một cách nghiêm túc đứng đắn, “Chỉ dạy một số định lý và phương thức tư duy cực kỳ đơn giản, đề bài sắp xếp rất logic, ý chính cũng rất rõ ràng, rốt cuộc thì bọn mày có khó khăn gì?”

Từ Tây Lâm không biết đáp làm sao, đành phải “ha ha”, bụng nghĩ: “Đúng vậy, phàm nhân bọn tao ngu dốt thật xấu hổ.”

Đậu Tầm nghĩ một chút, lại nói: “Nhưng dựa theo kinh nghiệm tao học một học kỳ trong lớp mày, tao cảm thấy tám mươi phần trăm vấn đề của bọn mày đều có thể dùng hai phương pháp ‘đọc sách đàng hoàng, đừng làm bài lung tung như ruồi nhặng không đầu’ và ‘đọc đề đàng hoàng, đừng nói vớ nói vẩn’ để giải quyết.”

Từ Tây Lâm khiêm tốn xin chỉ dạy: “Thế hai mươi phần trăm còn lại thì sao?”

Đậu Tầm cười khẩy: “Đến bệnh viện chữa đầu óc.”

“Đậu hạm nhi,” Từ Tây Lâm thở dài, chân thành nói, “Tao khuyên mày, hoặc là về sau bớt nói chuyện với người ta, hoặc là nhân ngày nghỉ, đến võ quán trước cửa đăng ký học võ tự do đi.”

Bằng không, chưa biết chừng ngày nào đó sẽ bị người ta đập chết tươi.

Đậu Tầm không cảm kích chút nào: “Nên bớt nói chính là mày ấy, chút óc của mày biến hết thành nước miếng rồi.”

Từ Tây Lâm: “…”

Song dù sao thì Đậu Tầm không phải chỉ biết nói mồm, chờ hắn phun một hơi thoải mái rồi, liền về phòng ôm một thứ đến ném trước mặt Từ Tây Lâm: “Cầm xem đi, không hiểu thì hỏi.”

Đó là một tập giấy “A3” dày cộp, dùng chỉ đôi khâu lại, bên trong đều viết bằng tay, toán lý hóa sinh mỗi môn một quyển, trang đầu tiên đều là vắn tắt bối cảnh và lịch sử môn học, sau đó dùng bút dạ quang gạch một đoạn, bên cạnh ghi chú “mục tiêu học tập giai đoạn này”.

Trang thứ hai là mở rộng và tách rời phần mới lấy ra, làm mạch lạc môn học theo tính đại cương, giữa điểm và điểm dùng những đường đứt và liền nối lại, vẽ ra kết cấu logic trong đó, nét liền là những điều cần nắm giữ trong phạm vi đại cương, nét đứt là nội dung bên ngoài, chỉ để giúp hiểu thêm.

Sau đó dựa theo quan hệ logic của trang thứ hai để lấy ra mỗi một phần tri thức, bên cạnh dùng chữ rất nhỏ viết mỗi một số trang tương ứng trong sách giáo khoa, logic nội tại của sách và dụng ý sắp xếp, hệt như một quyển giáo án của giáo viên vậy.

Ngoài ra, Đậu Tầm còn ghi chú mỗi một điểm tri thức có thể khai thác từ mấy góc độ, thậm chí sau mỗi một góc độ viết rõ số trang ví dụ mẫu tương ứng trên “sách vàng” luyện tập.

Từ Tây Lâm sửng sốt hỏi: “Mày viết à?”

Đậu Tầm không trả lời câu hỏi thừa thãi này, chỉ nói: “Điểm tối đa là một trăm, mày nghe hiểu ví dụ mẫu, có thể lấy sáu mươi điểm, làm nhẵn mặt từ đầu đến cuối sách bài tập, có thể lấy bảy mươi điểm, hiểu rõ trong sách nói gì, làm theo logic trong đó, lấy được tám mươi điểm, có thể thành hệ thống, giảng cho người khác theo hệ thống, thì lấy được chín mươi điểm.”

Từ Tây Lâm: “Điểm tối đa thì sao?”

Đậu Tầm nhịn một phút đồng hồ, thật sự không nhịn nổi, rốt cuộc vẫn độc miệng: “Có thể giảng rõ cho đứa ngu đần, để nó đi thi đại học, thì có thể đạt điểm tối đa.”

Nói xong, chính bản thân Đậu Tầm cũng cảm thấy hơi quá đáng, thế là ngậm chặt miệng, chờ Từ Tây Lâm phản kích.

Nhưng Từ Tây Lâm không nói gì, chỉ trợn mắt nhìn hắn, khoan dung hắn như khoan dung Đậu Đậu dùng giày của mình để mài răng, thậm chí thoáng nét cười và sự cưng chiều không rõ lắm.

Gã và Đậu Tầm từng ngồi bàn trước bàn sau, biết trò Đậu Tầm trong hầu hết tình huống đều lười viết, huống chi nếu là viết cho mình xem, hắn cũng chẳng cần giảng giải từng chữ một. Giấy photo trắng tinh, chỉ sạch sẽ như vậy, một chút vết bẩn cũng không có, nhìn là biết mới viết xong khâu lại, còn chưa có ai lật.

Đây là đặc biệt chuẩn bị cho gã.

Đậu Tầm tiều tụy đi nhiều, mấy ngày này so với lúc chính hắn chuẩn bị thi đại học còn mệt hơn, thành thử dễ nóng giận là hoàn toàn có thể hiểu được. Vì tấm lòng im lặng làm bạn này, Từ Tây Lâm có thể nuông chiều hắn nói năng lỗ mãng. Gã nhân lúc Đậu Tầm đứng lên rót nước, đột nhiên từ phía sau sấn tới, bế bổng Đậu Tầm lên chưa tính, còn quay một vòng nữa chứ.

Đậu Tầm giật mình đần ra, nước đổ đầy tay, trố mắt nhìn Từ Tây Lâm.

“Gầy quá.” Từ Tây Lâm nói xong liền thả hắn xuống, cầm xấp “Bí kíp thánh học” quý giá đi về phòng mình.

Qua chừng hai phút, cung phản xạ như thả bước trên vũ trụ của Đậu Tầm mới khó khăn chạy hết toàn trường, hắn rã đông, toàn thân trên dưới một trăm quả địa lôi đồng thời nổ thành muôn hồng nghìn tía xuân khắp chốn.

Sinh viên đại học yêu đương có cả tá, cuộc sống học đường chia năm tháng lớn dần vốn nên liên tục của thanh thiếu niên thành mấy giai đoạn, khiến mỗi người đều như qua quan chém tướng, chỉ có đánh đến bản đồ mới, mới có thể nhặt được kỹ năng mới. Lũ nhóc con vắt mũi chưa sạch cả trai lẫn gái đã lên đại học nhanh chóng quen với việc tìm lớp khắp trường, cũng quen với việc yêu đương hẹn hò. “Yêu sớm” trước một kỳ nghỉ hè còn có vài phần cấm kỵ nay lắc mình biến thành chuyện thường ngày ở huyện.

Có nam sinh nhìn thấy cô nàng thuận mắt, trở về sẽ nôn nao, nếu vừa vặn rỗi rãi thì sẽ theo đuổi một chuyến, cũng giống mua vé số vậy, thỉnh thoảng gặp may “cua” được, là có thể áo gấm về ký túc xá mời ăn cơm.

Đậu Tầm cảm thấy khó lòng hiểu nổi, bởi vì rất nhiều người theo đuổi đều là những cô nàng mình căn bản không quen, mà không quen thì làm sao nói tới thích hay không?

Nhị ca trong phòng ngủ như một lẽ đương nhiên bảo với hắn: “Tại sao không thể thích? Con gái thôi mà, cần chi quen biết, nhìn thấy thích thì không quen cũng không sao, chờ cua được rồi thì sẽ quen thôi. Lỡ như tính cách không hợp thì chia tay, cưới rồi còn ly dị được, huống chi chúng ta chỉ trong giai đoạn yêu thử, được mấy mối tình đầu có thể thành đôi? Thoải mái đi, chỉ cần bản thân mày đủ trình độ, thì cả thế giới đều là lốp dự bị.”

Phát biểu xong luận điệu hoang đường này, nhị ca tự xưng là “thánh tình ái” còn chưa đã nghiền, lại tiếp tục “bình loạn”: “Theo tao phân tích thì tình huống của mày, khả năng tám mươi phần trăm là có người trong lòng rồi, phỏng chừng không phải thanh mai trúc mã thì cũng chẳng khác mấy, dù sao thì nhất định là người rất thân quen, đúng không?”

Tim Đậu Tầm “thịch” một phát, xuất phát từ sự tò mò ngu xuẩn như Từ Tây Lâm, hắn hỏi: “Hai mươi phần trăm còn lại thì sao?”

Nhị ca nói: “Không thì là mày bị bệnh, căn bản không thích con gái ha ha ha.”

Đậu Tầm nghe thế, thu dọn xong đồ đạc liền trốn về nhà, bởi vì nhị ca mèo mù vớ chuột chết, nói trúng ngay tâm sự cả đời hắn từ thuở lọt lòng tới giờ.

Đậu Tầm từ nhỏ lầm lì, nhìn ai cũng thấy ngu xuẩn, chưa bao giờ có tiền lệ thích ai.

Ban đầu, hắn chỉ hơi ỷ lại Từ Tây Lâm, bởi vì người khác đều phân biệt rõ ràng với hắn, Từ Tây Lâm là hòn đá duy nhất bất ngờ lăn qua “Sở hà Hán giới”, tựa như một cánh cửa sổ, mở trên bức tường ngăn cách với đời của Đậu Tầm, từng chút một kéo Đậu Tầm khỏi cái vòng nhỏ hẹp bó buộc phạm vi hoạt động.

Tiếp đó, sự ỷ lại này dần dần tăng lên, Đậu Tầm luôn không nhịn được chia sự chú ý lên Từ Tây Lâm, chốc chốc lại muốn quan sát xem gã đang làm gì, một thời gian không nhìn thấy sẽ bất an, nếu không khéo biết gã đi chơi với người khác, trong lòng sẽ rất khó chịu.

Sau đó… Đậu Tầm phát hiện sự tình hơi bất thường.

Hắn thường xuyên muốn chạm vào Từ Tây Lâm, nhưng một khi đối phương chủ động tới gần, hắn lại sẽ căng thẳng run rẩy.

Đậu Tầm như ma xui quỷ khiến đi vào phòng ngủ của Từ Tây Lâm, tay nắm mới thay sáng bóng, cầm vào lạnh ngắt. Hắn dựa cửa, không đầu không đuôi nói với Từ Tây Lâm: “Tao hi vọng mày có thể đậu vào trường tao.”

Từ Tây Lâm cho rằng hắn đùa giỡn, đầu cũng chẳng ngẩng lên đáp: “Em thi không nổi đâu thầy Đậu à.”

Đậu Tầm im lặng ngậm miệng, sự khát khao nôn nóng trào lên trong lòng, đóng đinh hắn tại chỗ, chỗ ban nãy bị Từ Tây Lâm cách quần áo chạm qua râm ran nóng lên, hắn mù mờ chăm chăm nhìn Từ Tây Lâm một lúc, đột nhiên không đâu vào đâu mà nghĩ: “Mình muốn hôn nó.”

Ý nghĩ này khiến chính hắn giật nảy mình, Đậu Tầm chậm chạp phát hiện ra mình hơi biến thái.

Từ Tây Lâm đang muốn tìm một bài hát thích hợp để nghe lúc học, phát hiện Đậu Tầm còn đứng đực ra đó, nghi hoặc quay đầu lại nhìn hắn: “Đậu hạm nhi, mày làm gì vậy?”

Đậu Tầm có tật giật mình, hớt hải thu ánh mắt về, nhìn chằm chằm mũi chân mình: “Tao nghiêm túc đấy.”

Trong lòng hắn kỳ thực còn một câu, “Tao muốn mãi ở bên cạnh mày, trường lớp không có mày chẳng còn ý nghĩa gì”, nhưng câu này thật sự nói chẳng được, hắn chỉ có thể mặc cho câu bày tỏ sơ sài vừa nãy cô độc bay.

Từ Tây Lâm nhíu mày: “Đậu hạm nhi, mày muốn nói gì?”

Đậu Tầm như mê muội nhìn thẳng vào mắt Từ Tây Lâm.

Từ Tây Lâm tự dưng giật mình, tay cầm chuột vô tình nhấp trúng cái gì, quảng cáo trang phim sex thừa cơ nhảy vào màn hình máy tính, tiếng thở dốc cao vút bất thình lình xen vào giữa hai người đang ngơ ngác nhìn nhau.

Từ Tây Lâm vội vàng luống cuống tay chân tắt đi.

Nhìn lại thì Đậu Tầm đã chạy mất tiêu.

Từ Tây Lâm nhìn cửa phòng mở hé, nghĩ bụng: “Nhưng tao thực sự thi không nổi mà.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.