Chương trước
Chương sau
Ngô Đào kéo cờ làm da hổ, kéo giữa chừng thì phát hiện con hổ đang im lặng ngồi bên xem, lập tức xấu hổ vô cùng, cứng họng không nói được gì.

Bầu không khí trong WC hơi cương lại, mấy đứa đánh người nhìn nhau, Ngô Đào phất tay bảo bọn nó chờ, bản thân thì tiến lên bá vai Từ Tây Lâm, nhún nhường nói: “Hai ta ra ngoài nói.”

Từ Tây Lâm khoanh tay trước ngực: “Không cần, nói ngay đây đi.”

Lý Bác Chí ở phía sau xen mồm: “Anh em, bọn này đang giúp mày trút một hơi, mày làm thế có thích hợp không?”

“Mũi tao không có lỗ hay sao mà cần mày trút hơi ra giúp tao?” Từ Tây Lâm nâng mí mắt nhìn hắn một cái, “Tao đang nói chuyện với mày hả?”

Lý Bác Chí không ngờ gã lại chẳng thèm nể mặt như vậy, lập tức biến sắc, suýt nữa quay họng pháo ra cửa, may mà được đứa bên cạnh kéo lại.

Nếu quyết thắng bại ngay tại đây, tụi nó người đông thế mạnh, Từ Tây Lâm đơn thương độc mã – Đậu Tầm với gã khẳng định còn không phải một lòng. Phần thắng của ai lớn hơn vừa nhìn đã biết.

Song mọi người đều không định ra tay, bởi vì nhất thời đánh nhau có lẽ sướng tay, nhưng sau đó làm sao kết thúc đây?

Từ Tây Lâm không phải loại đáng thương chẳng được ai ưa, gã quay về nói một câu thì hơn một nửa nam sinh trong lớp đều có thể đi theo gã, Lý Bác Chí có lẽ không thèm để ý, song Ngô Đào về sau còn cần ở trong lớp.

Từ Tây Lâm nói với Ngô Đào: “Dù sao thì mày xem mà làm.”

Ngô Đào sắc mặt thoắt xanh thoắt đỏ trù trừ tại chỗ chốc lát, quả nhiên xem mà làm, quay đầu lại vẫy tay gọi tụi Lý Bác Chí: “Đi.”

Lý Bác Chí cứng cổ: “Mày…”

Ngô Đào cao giọng: “Quay về nói sau! Đi thôi!”

Lý Bác Chí thở hồng hộc, hung tợn trừng Đậu Tầm một cái, đoạn cả bọn xô xô đẩy đẩy mà đi.

Trong WC chỉ còn lại mình Đậu Tầm, sắc mặt không rõ buồn vui nhìn Từ Tây Lâm vừa phá cửa vào, Từ Tây Lâm khom lưng nhặt quả bóng rổ, liếc nhìn hắn, nghĩ bụng: “Bản mặt gợi đòn, đáng kiếp!”

Sau đó không nói một từ đập bóng bỏ đi.

Vì vụ việc xen ngang này mà không thể đánh bóng rổ, Từ Tây Lâm sờ túi, bên trong có năm trăm đồng mẹ mới cho. Từ Tây Lâm lại có tiền tiêu vặt trong tay quay người đi vào căng tin trường, mua một bịch Mạch Động ướp lạnh xách đến sân bóng rổ, chia cho đám bạn bè, còn để lại một chai cho Thái Kính – Thái Kính tiết thể dục ngày thứ Hai không đi chơi với họ, do buổi tối có ca làm, phải tranh thủ thời gian làm cho xong bài tập. (Mạch Động là một loại thức uống bổ sung vitamin dùng cho người hoạt động nhiều)

Đậu Tầm đã sớm về lớp, tay bị gậy gỗ đánh bầm, cử động cũng đau.

Sau tiếng chuông tan học, hắn nhìn thấy bọn Từ Tây Lâm hùng dũng từ bên ngoài tiến vào, đụng ngay phải Thơm Bảy Dặm đang không vui, bị cô chủ nhiệm không chỉ đích danh mà răn dạy một phen: “Sắp lên năm ba rồi mà một số em còn không biết tự giác học hành, chỉ biết chơi! Chơi bóng ích gì không? Có thể trở thành Jordan không…” (Michael Jordan là một cầu thủ bóng rổ nổi tiếng)

Một đám học trò đầu mướt mồ hôi im như thóc quay về chỗ ngồi, làm bộ làm tịch lấy sách vở ra, giả vờ chăm chỉ học hành.

Trong lớp vẫn chưa tắt thiết bị sưởi ấm, Từ Tây Lâm cởi áo khoác vắt lên lưng ghế, bên trong chỉ mặc áo polo tay ngắn, từ góc độ của Đậu Tầm, có thể nhìn thấy dấu vết của đôi xương bả vai gồ lên sau lưng gã.

Đậu Tầm nghĩ, trong nhà Từ Tây Lâm nhất định có người phụ nữ rất quan tâm đến gã, có thể là mẹ hay bà nội bà ngoại gì đó, gã bình thường ăn mặc trông tùy ý, nhưng cũng rất nổi bật, có vẻ vừa mốt vừa có khí chất… Chỉ cần bản thân gã không lăn trên sân bóng đến nhễ nhại mồ hôi lấm lem đất cát, hoặc là xoay tới xoay lui tại chỗ như con khỉ đột.

Đậu Tầm nhìn thấy gã khi thì xoay bút, khi thì cào tóc, khi thì tô đen tất cả các chữ cái có vòng tròn trong sách tiếng anh, khi lại dùng dao rọc giấy khắc củ cải lên cục tẩy…

Tóm lại, linh hồn của họ Từ nào đó còn đang mải chơi đùa, nhưng nhục thể lại bị giam cầm giữa bàn ghế. Gã không dám gây tiếng động quá to ngay trong tầm mắt Thơm Bảy Dặm, cũng không dám quấy rầy Thái Kính đang múa bút thành văn, chỉ có thể tự chơi một mình, hì hục hơn mười phút, cuối cùng mới chịu ngoan ngoãn, dùng khoảng thời gian tự học còn lại không nhiều để làm bài tập toán.

Đậu Tầm cúi đầu xem đồng hồ, phát hiện mình vậy mà đã quan trắc toàn bộ quá trình “dạo đầu” trước khi trò Từ Tây Lâm làm bài tập toán, cơ hồ có thể đặt bút viết hẳn một bài báo cáo quan trắc. (Cái từ dạo đầu – tiền hí này vốn để chỉ những màn vuốt ve kích thích trước khi abc xyz)

“Mình ăn no rửng mỡ hả?” Đậu Tầm nghĩ bụng, đoạn hắn cúi đầu nhanh chóng nhìn lướt qua bộ đề Thơm Bảy Dặm mới phát, phát hiện toàn là đề đã từng gặp, thế là mất hứng cuộn nó lại ném qua một bên, lại nhìn Từ Tây Lâm một cái, liếc thấy quả tim đào buổi sáng chưa cạy được của bí thư Từ.

“Sở thích kỳ lạ thật.” Đậu Tầm nghĩ.

Đậu Tầm đặt một nửa tâm tư vào môn học trên tay, một nửa tâm tư còn lại thì đặt trên chuyện trong WC ban nãy – hắn không biết vì sao Từ Tây Lâm đột nhiên đạp cửa xông vào ngăn tụi Ngô Đào, nhưng chỉ xét kết quả, Đậu Tầm cảm thấy có thể là mình đã nợ Từ Tây Lâm một khoản tình nghĩa.

Hắn rất thành thạo trong ứng đối ác ý, nhưng không giỏi ứng phó “tình nghĩa” lắm.

Đậu Tầm suy nghĩ suốt một tiết tự học, quyết định tan học phải đến nói một câu với Từ Tây Lâm, không cần thân thiện lắm, chỉ tỏ vẻ một chút “chuyện hôm nay tao nhớ, lần sau trả mày” là được.

Nhưng tan học, ngay khi Đậu Tầm còn lề mề sắp xếp lại ngôn ngữ, hắn nhìn thấy Từ Tây Lâm phải ở lại trực nhật mặc áo khoác chặn Ngô Đào ngay cửa.

“Hồi nãy tao hơi nặng lời,” Từ Tây Lâm vỗ lưng Ngô Đào, “Không để bụng chứ?”

Hơn một tiếng, đã đủ để lửa giận phừng phừng trong Ngô Đào xẹp xuống, tự hỏi phải kết thúc thế nào. Từ Tây Lâm đã đưa cành ô liu trước, hắn đương nhiên đón ngay: “Không.”

“Sắp năm ba rồi,” Từ Tây Lâm nói, “Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, hiểu chứ?”

Ngô Đào im lặng gật đầu: “Tuần sau đến phiên lớp ta kéo cờ, mày tính một người đi?”

Từ Tây Lâm nói: “Ừ, được.”

Hai người cứ thế bỏ qua chuyện xảy ra vào tiết thể dục, hòa nhau.

Đậu Tầm thấy họ chỉ dăm ba câu lại quay về một giuộc, sắc mặt tức khắc lạnh đi, ném hết mấy lời chuẩn bị suốt tiết ra sau đầu, u ám quay người đi.

Từ Tây Lâm vừa đùa vừa giỡn mà trực nhật, trực xong vốn định đến tiệm McDonald’s Thái Kính làm chơi, ai ngờ nhận được điện thoại của thái hậu thông báo là buổi tối Chúc Tiểu Trình dẫn con tới, kêu gã hỏa tốc về nhà chuẩn bị tiếp khách, thế là gã đành phải tạm biệt đám hồ bằng cẩu hữu để về sớm.

Do khách muốn tới ăn cơm, dì Đỗ từ sớm đã bắt đầu bận bịu trong bếp, con chó Đậu Đậu thì bị nhốt vào tầng hầm trước.

Từ Tây Lâm cố ý chạy xuống tầng hầm, nhảy nhót làm mặt quỷ ghẹo Đậu Đậu bị xích lại, làm Đậu Đậu tức quá nghển cổ tru lên, chỉ hận không thể nghiến răng hút máu.

“Mẹ, Chanh Tử tụng kinh ở Mỹ không phải rất tốt à, sao đột nhiên lại muốn về ly dị?”

Từ Tiến vốn vào bếp giúp dì Đỗ gọt khoai tây, nhưng tay chân vụng về làm khoai tây lăn long lóc khắp nơi, thế là bị đuổi ra ngoài chơi với thằng con vô công rồi nghề, thẳng thắn trả lời: “À, tay nhà giàu mới nổi đó thích một con hồ ly tinh, nhà cũ cháy phừng phừng, nhất định đòi cho bồ nhí một danh phận, bức cổ thoái vị nhường hiền. Mẹ nuôi của mày tụng kinh đã nhiều năm, tụng đến tứ đại giai không, nói là sớm nhìn thấu hồng trần, đối với tay đó cũng không còn lưu luyến gì nữa, lần này về nước tập trung vào chiến đấu, muốn bắt tay đó để lại tiền rồi cút đi.”

Từ Tây Lâm: “Nghĩ thông thật đó.”

“Đặc biệt thông.” Từ Tiến nói, “Ôi mày xem kìa, con chó này tính tình ghê gớm thật, ghẹo cũng vui nữa, mày ghẹo nó thêm đi.”

Hai mẹ con một trước một sau ngồi trên cầu thang xuống hầm chọc chó, trong tiếng tru của Đậu Đậu xấu hổ và giận dữ muốn chết, Từ Tây Lâm hỏi: “Thế con họ về sau sống với ai?”

Từ Tiến nói: “Bình thường đều là với mẹ, nhưng với cái nết của Chúc Tiểu Trình… thì rất khó nói – nhưng mẹ nghe nói ba nó cũng chẳng ra gì.”

Dựa theo những lời Chúc Tiểu Trình khóc lóc kể lể qua điện thoại, Từ Tiến đã nắm sơ sơ tình hình.

Thì ra Chúc Tiểu Trình không về nhà, tay nhà giàu mới nổi nuôi con không tiện chơi bời lắm, liền ném đứa nhỏ cho cha mẹ ở quê, sau đó ông bà nội lần lượt mất, tay đó cũng chẳng nhớ đón con về, vẫn để nó ở lại trường trung học nội trú dưới quê, mỗi năm tặng quà một lần cho giáo viên, hàng tháng cho đứa nhỏ ít tiền, coi như hết nghĩa vụ của người làm cha.

Tận đến lần này muốn ly dị, họ mới không hẹn mà cùng nhớ tới đứa trẻ bị bỏ quên.

Tay nhà giàu mới nổi muốn dùng con làm vũ khí, lên án Chúc Tiểu Trình nhiều năm không hoàn thành trách nhiệm của người vợ và người mẹ, Chúc Tiểu Trình cũng muốn dùng con làm lợi thế, moi thêm tiền từ tay này.

Hai người đều ôm ý đồ xấu, ăn nhịp với nhau, đón đứa con một bị bỏ quên dưới quê về.

Nhìn từ điểm này, có thể nói đôi này là một đôi kỳ cục hiếm thấy do trời đất tạo nên.

Từ Tiến mặt không biểu cảm vỗ lưng Từ Tây Lâm: “Ôi, phiền chết được, trong nhà có thằng lỏi con là mày còn chưa đủ, lại tới thêm một đứa nữa.”

Từ Tiến không thích thiếu niên nhi đồng lắm, chính mình đẻ thì cũng miễn cưỡng nhịn, vậy mà Chúc Tiểu Trình còn muốn nhét thêm cho một đứa.

Từ Tây Lâm: “Thế mắc gì mẹ còn đồng ý?”

“Mẹ căn bản không phát biểu ý kiến!” Từ Tiến hạ giọng phàn nàn, “Đều do bà ngoại mày mau miệng, Chúc Chanh Tử gào khóc một trận thì chuyện gì bà mày cũng đồng ý, chẳng biết bà là mẹ ruột của ai đây.”

Nhắc bà ngoại, bà ngoại tới, chỉ nghe phía sau vang lên tiếng bước chân nho nhỏ, bà Từ nhẹ nhàng cất tiếng với một chút khẩu âm phương Nam: “Ôi trời, hai đứa này làm gì vậy, rỗi việc liền hùa nhau bắt nạt con chó nhỏ, Tiểu Huệ, con còn dáng vẻ của người làm mẹ không hả…” (chỗ này bà ngoại có dùng từ địa phương của Thượng Hải)

“Tiểu Huệ” và “Tiểu Lâm” thấy bà ngoại tới lập tức giải tán luôn.

Từ Tây Lâm lười nhác ở trong phòng mở bài luyện nghe tiếng Anh làm BGM, không thể hiểu được sự bực bội của Từ phu nhân sợ phiền toái. (BGM: background music, nhạc nền)

Gã suốt ngày làm bạn với phụ nữ trung lão niên, mỗi ngày vừa mở mắt là phải nghe đầy một tai tiếng bà ngoại ê a luyện giọng, đi một vòng từ phòng ngủ ra phòng khách, một tai khác còn bị trút đầy những lời càm ràm của dì Đỗ, điều này khiến Từ Tây Lâm hết sức chờ mong trong nhà có thể thêm một đồng bọn nhỏ cùng tuổi, trai là tốt nhất, mà gái cũng không sao – chỉ cần ngoại hình xinh xắn, kêu gã chơi nhảy dây cùng cũng được.

Trong sự chờ mong của Từ Tây Lâm, Chúc Tiểu Trình thong thả đến muộn.

Nghe thấy tiếng chuông cửa, Từ Tây Lâm ném bài luyện nghe tiếng anh lên giường, lao vút ra cửa phòng chuẩn bị đón khách: “Chanh Tử!”

Ngoài cửa một mỹ nữ trung niên lộ đầu ra, thân thiết vẫy gọi gã: “Nhóc đẹp trai lại đây mẹ nuôi xem nào.”

Từ Tây Lâm rảo bước chạy xuống cầu thang, tầm mắt vô tình dừng lại ở nam sinh cao ráo đằng sau Chúc Tiểu Trình.

Sau đó nụ cười trên mặt gã tức thì như bị khí nitơ lỏng âm một trăm chín mươi lăm phẩy tám độ quét qua một lần, lạnh cóng người, tim bay vút lên –

Từ Tây Lâm và Đậu Tầm ở trước cửa trừng mắt nhìn nhau một lát, hai trái tim bay lên đều tự va một cái, rớt xuống thành tiếng lòng chung “đù má”, rồi chia nhau lao vào hai lồng ngực, rơi cái keng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.