Ngô Đào kéo cờ làm da hổ, kéo giữa chừng thì phát hiện con hổ đang im lặng ngồi bên xem, lập tức xấu hổ vô cùng, cứng họng không nói được gì.
Bầu không khí trong WC hơi cương lại, mấy đứa đánh người nhìn nhau, Ngô Đào phất tay bảo bọn nó chờ, bản thân thì tiến lên bá vai Từ Tây Lâm, nhún nhường nói: “Hai ta ra ngoài nói.”
Từ Tây Lâm khoanh tay trước ngực: “Không cần, nói ngay đây đi.”
Lý Bác Chí ở phía sau xen mồm: “Anh em, bọn này đang giúp mày trút một hơi, mày làm thế có thích hợp không?”
“Mũi tao không có lỗ hay sao mà cần mày trút hơi ra giúp tao?” Từ Tây Lâm nâng mí mắt nhìn hắn một cái, “Tao đang nói chuyện với mày hả?”
Lý Bác Chí không ngờ gã lại chẳng thèm nể mặt như vậy, lập tức biến sắc, suýt nữa quay họng pháo ra cửa, may mà được đứa bên cạnh kéo lại.
Nếu quyết thắng bại ngay tại đây, tụi nó người đông thế mạnh, Từ Tây Lâm đơn thương độc mã – Đậu Tầm với gã khẳng định còn không phải một lòng. Phần thắng của ai lớn hơn vừa nhìn đã biết.
Song mọi người đều không định ra tay, bởi vì nhất thời đánh nhau có lẽ sướng tay, nhưng sau đó làm sao kết thúc đây?
Từ Tây Lâm không phải loại đáng thương chẳng được ai ưa, gã quay về nói một câu thì hơn một nửa nam sinh trong lớp đều có thể đi theo gã, Lý Bác Chí có lẽ không thèm để ý, song Ngô Đào về sau còn cần ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-cua/2424285/quyen-1-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.