Chương trước
Chương sau
Nếu có thể trở về quá khứ, dù cơ hội ấy rất mong manh, nhưng anh vẫn sẽ không hối tiếc, để chọc em giận đến phát khóc rồi dỗ dành. Cố Vấn Như không mang giày, cô chỉ mang một đôi dép lê để tiện đi lanh quanh cho thoải mái thôi. Giờ phút này cô hối hận biết bao, nếu hôm nay bản thân mang bata thì đã không gây ra cảnh tượng này... Hiện tại đau tới nổi quên cả ngại ngùng, càng không nghe vào tai bất cứ lời cà khịa nào của tên ngồi đối diện.

Thịnh Quân Hải vỗ đùi cười nãy giờ mới đã cái nư, anh tiến tới ngồi khụy một chân xuống nền nhà lạnh lẽo, giúp cô cởi dép ra nhìn thử xem chân có bị sao không. Cố Vấn Như lúc đầu còn kháng cự, nhưng nên nhớ tên này là một cầu thủ, ít nhiều cũng dư sức biết được tình hình, cái chân cô tiếp theo có bị què hay là không? Thế là cô thỏa hiệp im lặng không chống cự nữa, thấy biểu cảm trên mặt điềm nhiên của anh, cô cũng tàm tạm biết là vấn đề này bị thương không quá nặng.

Vừa mới mừng thầm trong bụng, chưa kiệp an tâm đã nghe thấy Thịnh Quân Hải nói câu kế tiếp, cô phát tiết giận điên mà thẳng chân đạp vào ngực anh, khiến cậu ta ngã ngồi ra gần hai bạn nhân viên bận rộn nhặt đồ dưới đất... Tên xấc xược thế mà lại dám nói: "Gieo nhân nào nhận quả đó, ngày nào cậu cũng trù ẻo tôi. Cuối cùng ông trời cũng có mắt rồi hahahaha."

Cố Vấn Như bị giận dữ làm cho nhòa mắt, mặt kệ ánh mắt kỳ lạ của mọi người đàn quan sát mình, cái bệnh vặt của cô cũng không xuất hiện nỗi. Cô mang dép lê vào, hét thẳng thừng vô mặt cái tên ôn dịch đang ngã ngồi không chịu đứng dậy kia: "Kịch bản đẹp đó, tôi chóng mắt lên mà xem cậu sẽ cười được bao lâu!"

Đồ ăn lựa đúng lúc này mà nấu xong, một nhân viên khác đang chuẩn bị cẩn thận bỏ vào trong hộp, cô đi cà nhắc tới chỗ vị đầu bếp già đang có gương mặt khó xử đứng ngay quầy. Cố Vấn Như lấy ví ra rút đại mấy tờ tiền mà đưa vào tay ông, cô biết không hề thiếu chỉ có thể dư thôi... Nên ông đầu bếp cũng hòa hoãn mà mỉm cười nói với theo cô gái đang cà nhắc, mang gương mặt khó chịu bước ra ngoài: "Cảm ơn quý khách lần sau lại tới nha ạ."

Thịnh Quân Hải đã đứng dậy từ lâu, anh đang phủi phủi bộ đồ đầy mồ hôi do phải luyện tập cường độ cao. Lúc nãy lo bám theo Cố Vấn Như nên không kiệp thay ra, hấp tấp dùng hết sức mà chạy theo cô. Tuy quần áo vốn đã dơ sẵn, nhưng anh vẫn phải phủi phủi như một thói quen, thở dài luyến tiếc nhìn nhóc con đang giận dỗi rời đi. Một lúc sau anh cũng lấy ra một số tiền thậm chí còn nhiều hơn phần Cố Vấn Như vừa đưa ông cho đầu bếp, bản thân anh để tiền trên bàn rồi xong cũng ung dung rời đi, mặc kệ tiếng gọi với theo của nhân viên là đồ ăn của anh đã xong.

Thịnh Quân Hải sống vốn rất nguyên tắc, anh không thể ăn được mấy cái thứ thức ăn không an toàn đầy dầu mỡ thế kia, anh phá luật là do đi theo chân cô ấy chọc một chút mà thôi. Nếu không đã mang thức ăn về, thì anh cũng nên rời đi rồi, bụng cũng bắt đầu cảm thấy hơi đói. Anh muốn đi dạo, sẵn tìm quán nào khác nhìn sạch sẽ hơn gọi vài món thanh đạm, ví dụ bông cải chưng, ăn đỡ đói rồi về nhà tắm rửa cho thoải mái.

Cố Vấn Như đã về nhà từ lâu, ngón chân cái của cô là chịu lực từ cú sút ấy nhiều nhất. Bây giờ nó đang gào hét sưng đỏ cả lên, cô đang thoa cho nó ít dầu, hy vọng ngày mai sẽ đỡ chứ thật sự quá là đau. Tức giận uống hết ly nước, dù đau tới đâu cũng phải ăn để mà sống, ông bà xưa có câu có thực mới vực được đạo. Sau khi dùng bữa no nê cùng Tiểu Ngư xong, cô lếch tới bàn pc rồi ngồi xuống ghế cái yêu thích của mình. Hơn thế, lúc nãy cô đã cố gắng nhịn cái ngón chân đang kháng cự, vẫn đi lấy cả cây guitar được bảo quản cực tốt từ trong hộp đàn ra.

Cố Vấn Như mở sống livestream sớm hơn bình thường, ghi tiêu đề ngày hôm nay: "Tôi muốn phốt một kẻ đáng ghét nhà bên!"

Cô mở màn bằng tư thế gảy đàn chuyên nghiệp, tiếng nhạc phát ra rất du dương ngọt ngào như thường lệ. Âm thanh vang lên lan tỏa khắp căn hộ tịch mịch, thậm chí tới Thịnh Quân Hải cách vách bên kia vừa về nhà chưa được bao lâu, cũng đã nghe thấy. Anh mở thử pc lên thì thấy có thông báo: "BồCôngAnh đang phát trực tiếp."

Anh treo máy để im ở đó, hài lòng do tiếng nhạc bây giờ càng rõ ràng hơn. Thịnh Quân Hải dứt khoát lấy cái khăn treo trên ghế rồi bước vào phòng tắm. Anh đứng dưới vòi nước gột rửa hết toàn bộ mồ hôi và sự mệt mỏi ngày hôm nay. Âm thanh nhẹ nhàng vang mãi bên ngoài, vô tình khơi dậy sự kích thích tới từng dây thần kinh trong đầu anh, Thịnh Quân Hải nhớ tới cái đôi bàn tay trắng như bạch ngọc ấy đang gãy từng phím đàn, nhẹ nhàng nâng niu A Quả vào trong lòng. Thậm chí từng nấu mì cho anh, tuy vẫn chưa được ăn nhưng sự cao trào thoải mái trong đầu đã xuất hiện.

Anh thở dài biết bản thân không còn ổn nữa, Thịnh Quân Hải cười cười bất đắc dĩ, anh dùng bàn tay thô ráp, chống trọng tâm vào bức tường đang nhiễm hơi nước mà nóng ẩm. Tay phải nhẹ nhàng đưa xuống nơi đang căng cứng tự mình giải quyết nhu cầu. Suy cho cùng anh cũng là một thằng đàn ông, tâm lý sinh lý đều khỏe mạnh bình thường. Ở cạnh cô gái mình yêu dù cách một bức tường dày cũng phải có phản ứng thôi.

Cố Vấn Như bên đây, nào biết có người đang dựa vào tiếng đàn của mình mà làm chuyện bậy bạ, thật ra cô cũng dùng cách gảy đàn để phát tiết, những chuyện bất bình trong lòng. Kết thúc bài nhạc, vẫn là tư thế cuối đầu chào của quý tộc anh quốc quen thuộc kia, xong xuôi cô lếch đi cất đàn vào chỗ an toàn, do sợ con mèo điên nhà mình làm trầy sướt thì mệt lắm.

Ngồi lại vào bàn làm việc, cô nói với cái đám người đang spam sôi nổi ở khu bình luận: "Chào mọi người tôi đã trở lại rồi đây, tôi đoán mọi người sẽ bảo đã biết cụ thể vị trí mà tôi đang đi học chứ gì, nhưng khoang tôi muốn phốt trước rồi nói sao!!"

Cộng đồng mạng: "Ôi hàng xóm của cô ấy thật đáng thương."

Fan cứng số một: "Haha sao nhìn cái mặt cô ấy, thì tôi nghĩ người gây chuyện trước phải là cô ấy nhỉ."

Fan cứng: "Trật tự để chị tao nói coi chúng mày spam hoài không sợ bị ban nick à."

Người xem trực tiếp: "Ban thì tạo acc mới chắc chúng tao lại sợ mày lắm cơ."

Cố Vấn Như đọc mấy bình luận mà cảm thấy thua, cô mới là kẻ nên bực bội đây này, thế mà fan ruột cùng fan hùa đã lao vào combat chửi nhau muốn sập cả live rồi. Mặc kệ luôn, ai rảnh mà chấp nhất với bọn họ cơ chứ, cô thở dài nói với những người còn đang lắng nghe mình: "Hàng xóm láng giềng đúng là hắc dịch mà, tôi nghĩ bản thân mình cần đi bác sĩ tâm lý... Ai có quen bác sĩ tốt thì chỉ cho tôi."

Fan cứng số 1 đã donate: "Chuyện là như nào? chị kể đi, biết đâu bọn em cho lời khuyên được."

Cô không nói gì, chỉ đọc một bài thơ cho ba mươi chính ngàn người đang xem nghe, có cả đối tượng đang bị nói xấu: "Đã nói rất ghét người ta, ông trời lại bắt hai nhà gần nhau, ra ngoài kẻ trước người sau. Về nhà chạm ngõ quay đầu khịa nhau, chiều nay đi ăn bất ngờ, có kẻ đáng ghét đang ngồi bàn trên."

Đám fan phía dưới bùng nổ: "Nghiệp duyên haha."

Cố Vấn Như thật sự chỉ sợ nói tiếp sẽ chửi luôn cả fan mất, thế là cô vào thẳng cổng game mà ghép trận không thèm tâm sự thêm câu nào nữa. Phải đi tìm mấy con gà đi lạc bắn cho đỡ tức thôi, đúng là cả người buồn bực cô nhìn cảnh nào cũng không thấy vui vẻ trong lòng gì cho cam.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.