Diệp tiên sinh phát hiện mình đổi linh hồn lên người Hoa Thanh Nguyệt thì đồng thời cô cũng tỉnh dậy trên một cái giường khác.
Cô mở mắt ra và phản ứng đầu tiên là: “A! Mình bị mù rồi à??”
Vì sao trước mặt đen nhánh vậy?!
Cô nói đen là đen làm sao? Cô nói trắng là trắng làm sao??
Bịt mắt của Diệp Nhượng mà có thể nói chuyện thì nhất định sẽ nói: “Tiểu thư, cô cởi tôi ra trước đi.”
Trong lúc não của Hoa Thanh Nguyệt đang khởi động thì tay cô cũng đã theo bản năng được luyện ngày qua ngày mà quờ sang bên cạnh tìm di động.
Diệp Nhượng là một đứa nhỏ ngoan.
Diệp Nhượng là cái đồ cũ kỹ.
Dù sao Diệp Nhượng cũng sẽ không nghịch di động trước khi ngủ.
Cho nên di động của Diệp Nhượng không để trên giường.
Hoa Thanh Nguyệt không sờ được di động thì như đánh mất trái tim dự phòng, trong lòng lạnh lẽo, linh hồn kinh hoảng mất một nửa.
Cô ngồi dậy sờ soạng như người mù, miệng gọi: “Di động, di động của mình đâu!”
Tiếng nói truyền vào tai khiến một nửa linh hồn còn lại của Hoa Thanh Nguyệt suýt thì bay luôn.
“Giọng của mình, giọng của mình làm sao thế?”
Rốt cuộc não của Hoa Thanh Nguyệt cũng chỉ huy tay duỗi ra gỡ bịt mắt xuống.
Cô đột nhiên hét lên: “Mẹ ơi!”
Một tiếng mẹ ơi này rốt cuộc cũng giúp cô nghe ra tiếng Diệp Nhượng. Cô vội che miệng mình một lúc lâu không dám nói gì nữa.
Cô cứ thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-81-nan-moi-cuoi-duoc-vo/2833433/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.