Quen nhau qua mạng, lại không ngờ tới đó chính là nhân duyên. Đổi lấy một trò chơi ảo là trái tim nhiệt huyết của tuổi trẻ. Hết thảy mọi thứ cứ thế, vô tình đến một cách thật là tự nhiên, khiến cho cả đời này ta không thể nào dự đoán trước trong tương lai sẽ xảy đến bất cứ điều gì. Nhân duyên trời định, nghe ra cũng cảm thấy thật là mơ hồ.
Yêu là như thế nào? Chính là cái cảm giác nhớ nhung người đó đến điên cuồng, cho dù chỉ vừa mới chạm mặt qua thôi nhưng cũng vẫn duy trì nỗi nhớ vô hạn. Không có cách nào quên đi được người ấy, càng quên lại càng nhớ, càng nhớ lại càng yêu. Một vòng rồi lại một vòng luẩn quẩn, đổi lại chính là một trái tim không còn nguyên vẹn như trước nữa, mà đã hoàn toàn trao hết cho đối phương mất rồi. Nếu như đây là một cuộc giao dịch, vậy thì là có lợi hay có hại đây?
Trái tim của mỗi người chúng ta có kết cấu thật sự là quá phức tạp! Cứ phải dày vò nhau trong nỗi nhớ nhung để làm gì? Nếu là yêu, vậy thì cứ yêu đi! Tại sao lại phải lo sợ điều gì sẽ xảy đến? Chẳng phải, yêu là phải biết hy sinh hay sao? Nếu còn chậm trễ sẽ không kịp...