Chương trước
Chương sau
Như một hồi mộng dài tỉnh lại, Kimimaro mở ra mông lung ánh mắt. Nếu là thật hắn tình nguyện ở lại thế giới kia, nếu là mộng hắn tình nguyện mộng không tỉnh lại nữa.
" Nó đâu?... Tất cả chỉ là ảo ảnh và không thể trở thành hiện thực sao?"
Nhìn đứng trước mặt mình nam nhân, Kimimaro tới gần, câu đầu tiên là hỏi về sinh vật của hắn, nhưng ngay sau đó là đắng chát nở nụ cười.
Cách song sắt, Lâm Phàm đưa tay vỗ vỗ Kimimaro bả vai.
" Đó thật sự là một giấc mộng, nhưng sinh vật cùng ngươi kề vai sát cánh chiến đấu đó cũng không phải chỉ là ảo ảnh."
Nghe đến đây Kimimaro lập tức lấy lại tinh thần, khao khát nhìn Lâm Phàm, hắn muốn biết thêm làm cạc nào để gặp lại được đối phương.
" Nó tên là Cubone, một sinh vật đáng thương như ngươi vậy, nhưng không phải là thuộc về thế giới này sinh vật, ngươi có thể hiểu nó thành một con thông linh thú."
" Thông linh thú?"
" Đúng là thông linh thú..."Thấy Kimimaro không biết chút gì về thông linh thú, Lâm Phàm liền kiên nhẫn giải thích cho hắn biết.
Nghe xong, Kimimaro lập tức hưng phấn trong lòng, nhưng không hiểu được cầu người, hắn không biết mở miệng thế nào để Lâm Phàm giúp hắn thấy được Cubone.
Nhìn ra đối phương xoắn xuýt vấn đề, Lâm Phàm không nhanh không chậm nói.
" Hiện giờ ta không thể giúp ngươi thấy được Cubone, bởi thực lực của ta không đủ. Ta cần người trợ giúp mình tăng lên thực lực, như những người mà ngươi thấy được ban đầu đó.".
" Đồng thời ta cũng có thể giúp ngươi tăng lên thực lực. Như thế sẽ có một ngày ngươi sẽ gặp lại được Cubone. Tất cả liền nhìn ngươi lựa chọn!"
Gần như không cần nghĩ, Kimimaro lập tức nói ra hắn lựa chọn.
" Tôi muốn đi theo ông! Xin hãy mang tôi rời khỏi nơi này đi. Tôi muốn gặp lại Cubone! Thật sự rất muốn!"
Nhìn thấy kết quả này, Lâm Phàm hài lòng mỉm cười.
Ném cho Kimimaro một bộ đồ của vô diện, phá khóa, đợi đối phương mặc xong, hắn liền mang theo tiểu Vô Diện: Kimimaro rời đi nơi này.
" Từ nay ngươi cũng là một thành viên Vô Diện quỷ, hơn nữa gọi ta ca liền có thể, ta cũng không có già như vậy. "
...
" Kaguya gia tộc diệt rồi! Ngươi hiện tại là thành viên duy nhất còn sót lại của gia tộc này, cảm giác thế nào?"
Nhìn Kimimaro đang dùng xương cốt cùng tên vô diện còn lại đối luyện, Lâm Phàm nói với hắn.
Không một chút phân tâm, tâm tình cũng không có một chút ba động, Kimimaro vừa công kích vừa nói.
" Ca ta trong lòng không có cảm giác gì, chẳng lẽ phải vì bọn họ có cảm giác gì hay sao?"
Thấy đối thủ dừng lại, Kimimaro cũng dừng lại, sau đó quay đầu, nghi hoặc nhìn Lâm Phàm.
" Ừm! Không có cũng tốt, ngươi cũng nên quên đám người đó đi, bởi bọn chúng cũng không cho ngươi được tình thân. Hơn nữa thân phận của ngươi bây giờ đã là vô diện, cũng không phải là Kaguya tộc nhân."
" Có người đến!"
Kimimaro lập tức hiểu ý, phủ lên mình trang phục của Vô Diện, ngoan ngoãn đứng sau lưng Lâm Phàm.
Trong tinh thần lực phạm vi, Terumi Mei nhóm người đang hướng Lâm Phàm chỗ ở đi tới.
Đẩy cửa bước vào, Terumi Mei lập tức nêu rõ ý đồ đến lần này.
" Kaguya tộc công kích làng và bị diệt tộc ngươi hẳn là đã nhận được tin tức... Người của ta cũng đã thống kê ra đại khái mức độ tổn thất của đám cao tầng... Thực lực của bọn họ có thể coi là đang rơi vào yếu nhất thời kỳ. Là thời điểm hành động..."
Một thời kỳ đen tối nữa của làng Sương mù được mở ra. Nhưng lần này, ở sự đen tối đó, người ta thấy được điểm sáng tồn tại nơi cuối con đường.
Những kẻ khư khư cố chấp, bảo thủ, không thể cứu vãn: Giết!
Những kẻ có thành kiến, có thù hằn sâu đậm, luôn phản đối thậm chí hãm hại và trà đạp những người mang trong người huyết kế giới hạn và dòng máu của họ: Giết!
Những kẻ nắm quyền mu muội, không chịu thỏa hiệp và ủng hộ đập đi xây lại phương pháp: Giết!
Những kẻ gây bất lợi cho quá trình tiến hành cải cách: Giết!
Sau một cuộc đại huyết tẩy trong nội bộ làng Sương mù, còn lại chỉ là những người ủng hộ Terumi Mei, những người thông minh và biết tiến thối, đồng thời là những người ở phe trung lập cùng cảm thấy có thể điều giáo để làm bọn họ thay đổi suy nghĩ loại hình.
Quá trình này nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, tiêu tốn hơn một năm thời gian.
Lâm Phàm rời làng lúc này cũng đã có thời gian gần hai năm.
Chiến tranh kết thúc, làng Sương mù bước vào giai đoạn hồi phục và cải tổ, để cải thiện hình ảnh trong mắt các làng khác trong nhẫn giới.
Vì quá trình này mà Terumi Mei bận túi bụi và làm việc quên ngày đêm.
Lâm Phàm không giúp được gì, ở lại cũng không còn ý nghĩa, hắn quyết định rời đi.
" Ta đi rồi!"
" Ngươi phải đi sao?" Nhìn Lâm Phàm đến gặp, Terumi Mei hiếm thấy bỏ xuống công việc trên tay, chăm chú nhìn kỹ hắn một hồi.
Lâm Phàm cũng quan sát nàng kiều nhan, bởi lần này rời đi cũng không biết đến ngày tháng năm nào mới có thể gặp lại.
" Có thể ở lại sao? Ngươi cũng là bạt nhẫn, thật không suy xét một chút việc thêm vào làng Sương mù, ta có thể cho ngươi chức vị thật cao, chỉ xếp dưới ta một người."
Qua một hồi Terumi Mei trước tiên mở miệng, giọng nói tuy là nghiêm túc như bàn chính sự, nhưng lại pha chút nữ nhân cầu khẩn nam nhân đừng rời bỏ mình hương vị.
Thời gian dài ở chung, Terumi Mei thưởng thức và để ý không chỉ là Lâm Phàm biểu hiện ra thực lực, mà còn là vì hưởng thụ cảm giác được đối phương thi thoảng làm ra nhẹ nhàng quan tâm cử động.
Dù cho tên này thi thoảng sẽ hướng nơi nào đó không rời mắt, nhưng không như nam nhân khác làm nàng khó chịu, hắn nhìn lại làm nàng cảm thấy kiêu ngạo, vui vẻ vì mình có mị lực, có sức hút.
" Ta không muốn xếp dưới người khác, hơn nữa người đó còn là nữ nhân, hơn hơn nữa còn là nữ nhân mà ta nhận định là của mình."
Đều đã sắp đi, Lâm Phàm thể hiện ra bá đạo một mặt để làm cho đối phương không quên được chính mình. Mỗi câu nói hắn lại ép sát đến gần Terumi Mei một bước.
Bước được ba bước, thấy còn một đoạn khoảng cách, miệng Lâm Phàm mấp máy chuẩn bị nói gì đó. Terumi tưởng hắn tiếp tục sẽ nói gì đó đồng thời ép sát lại bàn làm việc của mình.
Nhưng không!
< Thuấn Gian Di Động > triển khai, hai mét khoảng cách lóe lên liền đến.
Lâm Phàm xuất hiện trước mặt Terumi Mei, bất ngờ xảy ra, Terumi Mei đứng hình mất hai giây.
Trong hai giây này, Terumi cảm giác môi mềm bị người ngậm lấy, lưỡi nhỏ bị một chiếc lưỡi khác đảo qua một hồi, ngực bộ vị vẫn còn chưa phai cảm giác có năm dấu tay in hằn trên đó.
Đợi hoàn hồn, Lâm Phàm thân ảnh đã sớm biến mất trong phòng.
Thấy cảnh này, Terumi Mei lập tức nộ, gầm lên hô người truy đuổi, đem Lâm Phàm vậy bắt trở về.
" Chiếm tỷ tỷ tiện nghi còn muốn chạy, nam nhân như vậy còn chưa sinh ra đời đâu."
Nhưng nam nhân như vậy, sau ngày hôm nay liền "ra đời" rồi.
Một khu rừng già bên ngoài làng sương mù. Lâm Phàm chạy vội mà đến cùng đám người của mình hội ngộ.
Không nói hai lời, hắn ôm lên Hotaru, kêu hai tên còn lại chạy vội rời đi.
Để lại trong đầu ba người đều là nghi vấn " Tại sao hắn phải để chúng ta đến nơi này chờ đợi trước? Hắn lưu lại một hồi rốt cuộc làm cái gì mà khi trở về lại vội vã như vậy?"
...
" Hai năm trời mới bào thêm được ba tầng phong ấn và thu về được < Thuấn Gian Di Động > kỹ năng. Hơn nữa còn là yếu nhất loại kia, khoảng cách tối đa chỉ có ba mét... Hay vẫn là quá chậm."
Lang thang trong khu vực lãnh thổ hỏa quốc.
Nội thị nhìn xem trong đầu thức hải, thấy hình ảnh cây siêu năng và thế giới ở trong đó vẫn còn đang mờ mờ như nhìn qua kính.
Nước biển đỏ hồng đã nhiều lên rất nhiều, đều đã ngập đến một phần ba phong ấn và vẫn đang không ngừng xô vào, từ từ bào mòn phong ấn.
" Sư phụ! Lúc suy nghĩ tay ngươi không thể ngừng vò ta nơi này sao?"
Thấy không có người ở bên, Hotaru mới nhỏ giọng nhắc nhở hắn, trong khi đầu đã sớm như đà điểu chôn vào trong ngực hắn.
Lâm Phàm lúc này mới bừng tỉnh, nhìn xuống Hotaru, đồng thời nhìn tay mình đang nắm đối phương núi thịt, hắn không coi đây là chuyện, tiếp tục mân mê.
" Ngươi xem, đều đã thành thói quen, không thể nói bỏ liền bỏ. Yên tâm, ta sẽ từ từ sửa đổi, hiện tại chịu khó một chút là tốt rồi, dù sao cũng không ai thấy được. Vi sư đều không ngại ngươi ngại cái gì!"
Quả thật là không ai để ý Lâm Phàm động tác này, khi mà một tên là một kẻ mù, một tên trong mắt không hề hiểu nam nữ khác biệt.
Hotaru cũng không phải thật muốn Lâm Phàm ngừng lại, trái ngược nàng còn muốn dạng này mập mờ cử động.
Chỉ là oán thầm sư phụ tại sao chỉ có lúc đi đường suy nghĩ mới cùng nàng dạng này, nếu lúc nghỉ ngơi cũng làm dạng này động tác, vậy thì có thể phát sinh thêm chút gì, nàng cũng sẽ không phải khó chịu như vậy.
" Lâm Phàm, có phải ngươi quên thứ gì hay không?" Thấy Lâm Phàm vẻ mặt ngơ ngác không nhớ, đối phương nhắc.
" Không nhớ? Ngươi quên tìm một thanh kiếm thuận tay ở làng Sương mù."
Lúc này Lâm Phàm mới vỗ đầu bảo quên.
Muốn trở về làng Sương mù, nhưng ấn tượng hắn lưu cho Terumi Mei quá sâu đậm, sâu đậm đến mức hắn không dám sớm trở về xem đối phương.
Cho nên đành phải coi như thôi!
Cái khó lại ló cái khôn, đột nhiên nhìn đến Kimimaro làm cho Lâm Phàm nghĩ đến Orochimaru.
" Ta tên sư huynh này cũng là một tên dùng kiếm, hơn nữa còn biết chế tạo kiếm, đã vậy còn có tạo nghệ không tệ. Kiếm của Sasuke không phải cũng là hắn chế tạo sao."
" Lấy ta và sư huynh quan hệ này, lần đầu gặp mặt, đối phương chắc chắn sẽ không từ chối và cho ta chế tạo một thanh kiếm không tệ, lấy đó làm quà gặp mặt đi. ( Nếu không cùng lắm là đánh một trận lại đòi quà!)"
" Hơn nữa Kimimaro cũng cần chú ấn của sư huynh để trở thành Kimimaro mà ta biết."
Nhớ đến trong nguyên tác, có chú ấn Kimimaro như khủng long bộ dạng, có vài phần tương tự Cubone, Lâm Phàm nghĩ dạng này mới là Kimimaro hắn muốn có trong đội...
" Đi! Chúng ta có mục tiêu mới, nhưng trước đó phải đi tìm một chút tình báo thông tin để biết được bộ dạng của thế giới ở thời điểm hiện tại đã..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.