Kiều Dật cả đêm thức trắng.
Thật ra lúc trước anh cảm thấy hai người bọn họ ngủ trên chiếc giường này rất chật chội, nhỏ tới mức một người ngủ cũng không thể tính là rộng được, cố gắng nhét hai người nằm thế thôi, muốn trở mình một cái cũng khó, anh ngủ cũng không ngon, bản thân thích ôm gì đó mới ngủ được, Bùi Minh Phong của mặc cho anh ôm, ngược lại còn ôm lấy anh, để cánh tay và bả vai cho anh gối của một đêm cũng không tất giận.
Bùi Minh Phong không ở đây, anh bỗng nhiên cảm thấy cái giường này cực kỳ trống trải, còn rất lạnh lẽo, nhưng rõ ràng anh đã mở điều hòa không khí rồi mà.
Kiều Dật đã lên kế hoạch, có lẽ họ sẽ đổi sang một chỗ ở lớn hơn, đổi một giường ngủ mới hơn, nhưng bây giờ..... Haizz.
Một khi Kiều Dật nhắm mắt lại, lập tức anh sẽ nhớ tới cảnh tượng buổi tối chia tay với Bùi Minh Phong, Bùi Minh Phong ngồi vào xe, không thèm nhìn anh lấy một cái, sườn mặt anh tuấn nhưng lại lạnh lùng, cửa kính chậm rãi nâng lên đến khi hoàn toàn đóng lại, anh không thể nhìn thấy khung cảnh trong xe nữa, chỉ có thể ngây ngốc nhìn cái bóng đen xì của mình phản chiếu trên lớp kính thủy tinh, trong lòng ngập tràn sự hổ thẹn.
Là anh đã làm chuyện xấu, làm sao có thể trách Bùi Minh Phong trở mặt vô tình được?
Kiều Dật không biết mình đang ngủ mớ hay là tỉnh táo, một lát sau, anh lại nhớ đến khi bọn họ triền miên, Bùi Minh Phong sẽ ghé sát vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pinocchio-than-men/497433/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.