Chương trước
Chương sau
Bùi Minh Phong chỉ cần nhìn anh một cái, trái tim Kiều Dật lập tức đông thành băng,
Chịu thêm chút va chạm nào nữa sẽ lập tức vỡ tan ra.
Trong khoảng thời gian này, những ngày ấy trôi qua quá đỗi ngọt ngào, ngọt đến mức anh đã quên mất ban đầu chính mình là một tên lừa đảo lòng dạ xấu xa, lương tâm mê muội mưu tính lừa gạt bạn học cũ.
Nhưng, nhưng anh không có thật sự lừa tiền mà, Bùi Minh Phong nhìn ra rồi sao? Khi ấy quả thật anh có trăm ngàn sơ hở, lớn nhất là lừa gạt nhóc Bùi Minh Phong ngốc nghếch vì bị mất trí nhớ.
Ngay từ đầu, anh không hề yêu đương với Bùi Minh Phong, đây là một màn nói dối.
Kiều Dật muốn kéo dài qua một ngày thì tính một ngày, nhưng cũng không định sẽ kéo dài cả đời, rồi sẽ có một ngày Bùi Minh Phong sẽ nhớ lại. Nhưng anh cảm thấy Bùi Minh Phong thích anh, nếu không tại sao lại giữ ảnh cũ của anh trong ví, nếu không tại sao hắn lại đặt ảnh chụp của bọn họ trên đầu giường, nếu không tại sao lại dùng sinh nhật anh để cài những mật mã riêng tư như vậy.
Vậy thì, dù cho Bùi Minh Phong có khôi phục trí nhớ, ắt hẳn hắn sẽ niệm tình cũ, không trách tội anh như thế đâu? Trong lòng Kiều Dật chất chứa suy nghĩ cầu may ấy, anh hưởng thụ cảm giác Bùi Minh Phong càng ngày càng yêu thương mình.
Thái độ của Bùi Minh Phong bây giờ là thế nào đây? Trong lòng Kiều Dật rối bời, cảm thấy rất có lỗi với Bùi Minh Phong, nhưng Bùi Minh Phong vẫn chưa thật sự trách móc anh, có phải anh có thể ôm một chút hy vọng nhỏ nhoi không? Có lẽ Bùi Minh Phong sẽ tha thứ cho anh, sẽ đâm lao theo lao.
Bùi Minh Phong thấy anh đáng thương bất lực nhìn mình như vậy, giống như con vật nhỏ mất phương hướng trong cơn hoảng sợ, thật muốn ôm anh một cái, thế nhưng hắn nhịn lại, cúi đầu, ấn thái dương, nói: "Ở đây là bệnh viện, có chuyện gì thì chúng ta về nhà....."
Hắn dừng lại một lát rồi sửa lại: "Chúng ta về nhà anh rồi nói sau."
Kiều Dật cảm giác Bùi Minh Phong chỉ sửa lại hai chữ "về nhà" cỏn con nhưng lại khiến lòng anh đau đớn như bị kim tiêm đâm vào.
Bùi Minh Phong: "Làm xuất viện đi."
Kiều Dật do dự nói: "Anh có mang theo cơm, chúng ta ăn no rồi đi."
Bùi Minh Phong gật đầu.
Đây là lần đầu tiên hai người im lặng ăn cơm như thế này.
Kiều Dật lén nhìn hắn vài lần, nhớ tới dáng vẻ Bùi Minh Phong ở nhà nấu cơm cho mình, lông mi rũ xuống, sắc mặt ảm đạm.
Anh quả thật không yên lòng, rốt cuộc Bùi Minh Phong suy nghĩ những gì? Anh hoàn toàn đoán không ra.
Cơm nước xong, Kiều Dật dọn hộp giữ nhiệt, nói: "Anh đi làm thủ tục xuất viện cho em, em thay quần áo đi."
Bùi Minh Phong đi đến nhà vệ sinh, đóng cửa sửa soạn lại bản thân, thay quần áo mới. Rõ ràng bộ đồ này lúc trước Bùi Minh Phong đã từng mặc qua, là một chiếc áo len dệt kim cổ chữ V màu xanh lam và một chiếc quần dài màu xám, khi đó mặc vào trông như một chàng trai dịu dàng ấm áp tựa ánh mặt trời, bây giờ ưỡn ngực ngẩng đầu, vuốt tóc, cạo sạch râu, lập tức thay đổi thành một người khác, khí chất sâu lắng.
Đợi khi Kiều Dật làm thủ tục xuất viện xong quay về phòng bệnh, nhìn thấy hắn như vậy, nhất thời không khỏi có chút ngỡ ngàng.
Bùi Minh Phong ở buổi họp lớp, Bùi Minh Phong hăng hái sáng chói được mọi người vây quanh đã quay trở lại rồi.
Anh không dám nói chuyện với "Bùi Minh Phong" này, lần nữa trốn về phía sau "bức màn".
Bùi Minh Phong: "Về thôi."
Dọc đường đi, Kiều Dật không dám ngẩng đầu lên, một câu cũng không nói. Con người anh vốn không biết cách nói chuyện, anh sợ một khi mở miệng thì tình hình sẽ xấu hơn.
Hơn nữa, chính anh vốn đã làm chuyện xấu.
Là chuyện xấu lớn nhất đời này của anh.
Cuối cùng cũng về đến nhà.
Vừa vào cửa, giẫm lên tấm thảm bên cạnh, tầng trên cùng của giá giày nhựa đặt hai đôi dép lê tình nhân, số đo không khác nhau lắm, kiểu dáng cũng giống hệt nhau, một đôi màu xanh, một đôi màu xám.
Kiều Dật nhìn đôi giày này, cái mũi bắt đầu cay cay, đây là món đồ Bùi Minh Phong nhất quyết phải mua trong tiệm.
Trong nhà cái gì cũng có đôi có cặp, cốc nước cũng là một đôi, bát cơm cũng là một đôi, khăn mặt cũng là một đôi, bàn chải đánh răng cũng là một đôi.
Đều là những thứ bọn họ cùng nhau mua, từng chút từng chút lấp đầy căn nhà nhỏ này, tuy rằng chỉ là một chỗ ở thuê, nhưng Kiều Dật cảm thấy thoải mái hơn cả nhà của chính mình.
Bây giờ không giống nữa.
Bùi Minh Phong nói: "Ngồi xuống rồi nói."
Kiều Dật ngồi ngay ngắn, giống như bị cấp trên kêu đến văn phòng thảo luận vấn đề công việc, sợ sẽ bị đuổi việc, vẻ mặt thấp thỏm lo âu.
Kiều Dật khẩn trương hoảng sợ đến mức cả người cứng ngắc, anh thận trọng nhìn Bùi Minh Phong, Bùi Minh Phong cảm thấy bản thân có hơi lớn tiếng làm dọa đến anh.
Bùi Minh Phong suy nghĩ một lát, mở miệng nói: "Đầu tiên, em phải cảm ơn anh trong thời gian này đã chăm sóc em, nếu không có anh, bây giờ có lẽ em đã lưu lạc đầu đường xó chợ rồi."
Kiều Dật rất khó tiếp nhận giọng điệu "giải quyết việc chung" này của hắn, anh không đáp lời, chỉ lẳng lặng nghe hắn nói.
Bùi Minh Phong: "Có lẽ từ đêm qua em đã bắt đầu mơ hồ nhớ lại những chuyện lúc trước."
Kiều Dật: "......"
Bùi Minh Phong: "Hiện tại ván đã đóng thuyền..... Em chỉ muốn hỏi anh một chuyện, khi anh đưa em đến bệnh viện, lúc em tỉnh lại tại sao lại gạt em, nói mình là bạn trai của em?"
Làm sao Kiều Dật có thể mở miệng được đây? Chẳng lẽ nói với Bùi Minh Phong anh muốn lừa tiền hắn? Dù cho thế nào anh cũng không muốn Bùi Minh Phong biết chuyện đó, đánh chết anh cũng không nói, với lại anh không hề thật sự lừa tiền hắn, Bùi Minh Phong còn có thể làm gì anh?
Kiều Dật rụt rè, nói: "Anh, khi đó anh chỉ muốn đùa với em một chút, không ngờ em lại tin thật."
Lần nói dối này hệt như một quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn, anh hoàn toàn không ngờ tới nó lại lớn như thế này.
Bùi Minh Phong ý tứ sâu xa, khó hiểu hỏi: "Hửm? Chỉ là đùa một chút thôi sao?"
Kiều Dật bị hắn hỏi, gương mặt hoảng hốt đỏ bừng, bây giờ nghĩ lại đều cảm thấy rất xấu hổ, anh cúi đầu, ậm ờ đáp: "Ừm."
Bùi Minh Phong lại hỏi: "Vậy tại sao lúc đó anh không giải thích, còn tiện thể đến nhà em ở?"
Kiều Dật càng cúi đầu thấp xuống, ấp úng: "Khi đó anh không có việc làm, muốn đến ở ké vài ngày."
Bùi Minh Phong nhướng mày, cơ thể ngồi thẳng lại, ngả người ra sau: "Em không ngờ đấy, vậy tại sao anh lại còn nghiêm túc giả làm bạn trai của em như vậy?"
Kiều Dật bị hắn hỏi dồn như liên hoàn pháo thì liền trở nên lúng túng sợ hãi, trong đầu rối bời, đến bản thân còn không biết mình đang nói cái gì, vụng về nói: "Anh, anh cũng không nghiêm túc lắm..... Em tin tưởng anh như vậy, anh không biết nên nói chuyện đó như thế nào nên mới kéo dài đến hiện tại."
Cho dù anh đang cúi đầu nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt "thiêu người" của Bùi Minh Phong đang dừng trên mặt mình.
Kiều Dật cố lấy hết dũng khí, ngẩng đầu dậy, nhìn Bùi Minh Phong một cái, Bùi Minh Phong cau mày, dường như hắn đang khó chịu, tỏa ra một cảm giác nôn nóng,
Kiều Dật cảm thấy vừa xa lạ vừa đáng sợ, lần nữa cúi đầu xuống.
Bùi Minh Phong tiếp tục ép hỏi: "Lần ở bệnh viện đó không tính nữa. Vậy khi em bị đuổi đi, tại sao anh lại gạt em tiếp, nói anh là bạn trai em? Rốt cuộc là tại sao, hửm?"
Kiều Dật đột nhiên bị hỏi như thế, đúng vậy, tại sao chứ? Chắc là, nhất thời làm chuyện dại dột.
Kiều Dật do dự, khẽ nói: "Bởi vì.... vì anh không nỡ nhìn em lưu lạc trên đường."
Thật ra không chỉ có mỗi lý do đó, là vì hiếm khi có người yêu thích anh như vậy, cho nên anh muốn quý trọng, hơn nữa khi đó anh có thể nhìn thấy bóng dáng của mình trên người Bùi Minh Phong, khi anh cô đơn không một ai giúp đỡ, lúc đó anh đã từng hi vọng có người sẽ đến giúp anh nhiều đến nhường nào.
Sắc mặt Kiều Dật không khỏi có hơi ảm đạm, mấy ngày này tuy rằng có hơi túng thiếu, nhưng đó là khoảng thời gian vui vẻ nhất kể từ khi anh đi làm..... Đây là một giấc mộng được dệt lên bằng lời nói dối, cuối cùng cũng đã đến lúc phải tỉnh dậy rồi.
Bùi Minh Phong lạnh lùng hừ một tiếng, nói: "Hóa ra là vì đồng tình à."
Hắn gằn từng chữ, tựa như đang kìm nén cơn giận.
Kiều Dật: "...."
Bùi Minh Phong hệt như đang ra lệnh: "Kiều Dật, anh đừng cúi đầu nữa, ngẩng đầu lên nhìn em."
Kiều Dật không dám.
Bùi Minh Phong: "Vậy bây giờ em đi đây."
Kiều Dật nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn hắn, tuy miệng anh đầy lời nói dối nhưng anh cảm thấy tình cảm trong khoảng thời gian đó của bọn họ là thật, Kiều Dật đáng thương nhìn hắn, dường như đang muốn dùng ánh mắt để cầu xin hắn ở lại.
Kiều Dật thật sự không hiểu, Bùi Minh Phong không phải thích anh sao? Tại sao Bùi Minh Phong lại tức giận như vậy? Tại sao lại hung dữ như vậy? Tại sao chứ? Chẳng lẽ Bùi Minh Phong thật ra không hề thích anh sao? Chẳng lẽ những chuyện kia đều là hiểu lầm? Ảnh chụp để sai rồi? Mật mã cũng chỉ là "Mèo mù vớ cá rán" thôi sao?
Bùi Minh Phong lạnh lùng nói: "Em cảm thấy anh vẫn đang nói dối."
Kiều Dật nín thở, hoang mang mờ mịt, hoảng sợ không thôi.
Bùi Minh Phong: "Ngoại trừ những lời lúc trước, anh còn lời gì để nói với em không?"
Kiều Dật ngập ngừng, đầu anh bây giờ không thể hoạt động, chậm chạp lắc đầu: "Anh không biết......"
Bùi Minh Phong liền im lặng, Kiều Dật không nói nên lời, chỉ là vừa khó chịu vừa buồn bã.
Bùi Minh Phong nói: "Lúc trước là vì em bị mất trí nhớ, bây giờ em phải trở về công ty của em rồi."
Kiều Dật nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, tỏ vẻ ngầm đồng ý. Bằng không thì anh còn có thể nói gì đây, anh là một tên lừa đảo, có tư cách gì để giữ Bùi Minh Phong ở lại? Bùi Minh Phong hẳn lên sống một cuộc sống chủ tịch lái xe xịn, ở khu nhà cao cấp chứ không phải cùng anh chen chúc trong căn nhà thuê rách nát, khổ cực kiếm cơm ăn.
Bọn họ vốn là người không cùng thế giới.
Kiều Dật sững sờ, trái tim hệt như bị đào rỗng một lỗ, không biết nên làm thế nào, ngoài mặt thì bình tĩnh bất thường, giống như không bị sao cả.
Bùi Minh Phong gọi một cuộc điện thoại, liên lạc người đến đây đón. Kiều Dật lặng lẽ siết chặt nắm tay ở dưới bàn, sau đó lại buông ra, anh nghĩ họ nên "gặp gỡ vui vẻ, chia tay yên bình". Bọn đó đã không thể gặp nhau vui vẻ, vậy thì ít nhất cũng phải chia tay trong yên bình, vì thế anh chậm chạp chủ động hỏi: "Có muốn anh giúp em dọn đồ không?"
Bùi Minh Phong nhìn anh chằm chằm một lát, sau đó mới gật đầu: "...... Được. Cảm ơn."
Kiều Dật cất gọn gàng những món đồ lúc trước hắn đem đến vào vali, còn những món đồ họ mua lúc sau, anh không dám bỏ vào, toàn là đồ giảm giá, đều là bằng chứng chứng minh anh lừa gạt Bùi Minh Phong.
Giọng điệu của Bùi Minh Phong không hề vui vẻ::Hừ, anh thu dọn cũng tốt quá nhỉ, cảm ơn."
Kiều Dật không hiểu chuyện gì, sao anh lại làm Bùi tổng tức giận rồi?
Anh có ý tốt giúp đỡ, tại sao Bùi Minh Phong lại tức giận?
Một tiếng sau, một chiếc Rolls-Royce đậu ở dưới lầu.
Kiều Dật tiễn Bùi Minh Phong xuống lầu, lên xe.
Tài xế đặt vali vào cốp xe sau, Bùi Minh Phong đứng ở cạnh xe, hỏi Kiều Dật: "Kiều Dật, em hỏi anh lần cuối, anh không có chuyện gì muốn nói với em sao?"
Trong lòng Kiều Dật như bị nhét đầy đồ vật, chật đến muốn nổ tung, nhưng lại không tài nào thốt thành lời, anh suy nghĩ rất lâu, rặn ra được một câu: "Bùi Minh Phong, em, sau này em nhớ chăm sóc bản thân mình thật tốt nhé."
Nói xong, Kiều Dật cảm thấy mình thật ngốc nghếch, Bùi Minh Phong có tiền như vậy, là sao đến phiên anh thương xót cho hắn, bây giờ Bùi Minh Phong khôi phục trí nhớ, làm sao không thể tự chăm sóc mình được, chỉ cần một cuộc điện thoại, hắn liền "bay đi" rồi.
Bùi Minh Phong hít sâu một hơi, lại nói: "Em đi đó."
Kiều Dật ngốc nghếch đần ra: "Ừm."
Bùi Minh Phong: "......"
Kiều Dật đứng ở bên đường, mãi vẫn không nhúc nhích, nhìn chiếc xe chở Bùi Minh Phong càng ngày càng đi xa, tận đến khi nó biến mất trong tầm mắt anh.
Không biết trôi qua bao lâu, chân anh đã tê trần, vì thế anh chậm rãi ngồi xổm xuống, tạm nghỉ một lát, anh cúi đầu nhìn chòng chọc dưới đất, từng giọt nước mắt ào ạt trào ra từ mắt anh, rơi xuống bụi đất.
......Ngay cả Bùi Minh Phong cũng không cần anh nữa rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.