mỗi chúng ta đều có một khoảnh khắc ngu ngốc dại khờ, rồi từ đó mới có động lực để sống tiếp một cách tốt hơn.______
An Thy vui sướng nhìn chùm bóng bay trên cao lơ lửng mãi đến lúc chỉ còn là một chấm nhỏ trên nền trời xanh thẳm. Cô có cảm giác như buông được cả một thời cho lòng bớt trĩu nặng.
Đứa bạn bên cạnh bá vai An Thy kể một chuyện cười, cô toe toét cười lại. Nắng vàng ươm.
Hình như cũng đã được một năm sau tất cả mọi chuyện. Buổi bế giảng này là ngày gần như cuối cùng cô có thể gặp được những anh chị khoá trên. Nhật Minh đã sớm đi cùng hội bạn để ăn uống hát hò. Trước khi đi vẫn kịp ném cho cô cái bút kí cho anh lên áo. Vẫn cái kiểu tự nhận bản thân là idol, ngoài việc xắn tay áo đuổi anh khắp sân, cô chả nghĩ ra cách nào hay hơn để thể hiện sự "bực mình" cả.
Anh vẫn vui vẻ như thế, đã đến lúc mọi thứ cần bắt đầu mới. An Thy khẽ thở dài rồi tự cười với bản thân mình. Cô đưa mắt nhìn xung quanh trước khi cùng lũ bạn đi đánh chén cuối năm.
Rồi cô lại thấy anh, u uất một góc. Đã rất nhiều ngày vừa qua cô không thấy anh, cũng không biết anh đang làm gì anh đang thế nào. Bằng cách này hay cách khác cô vẫn có thể biết hoặc đoán được anh ra sao. Nhưng cô chẳng thể ngờ anh lại gầy đến mức này.
Anh như này An Thy hơi xót. Tất nhiên cô cũng biết anh và cô giờ chẳng còn gì,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phut-ban-dau/130193/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.