An Thy đung đưa đôi chân rồi khẽ nhẩm một vài giai điệu lộn xộn chẳng thành lời bên cạnh Nhật Minh. Chốc chốc cô lại liếc sang anh, vẻ mặt như con cún bị bỏ rơi một góc.
Nhật Minh chán không buồn để ý đến, anh thở dài hồi lâu rồi quay sang nhìn cô:
- Này, em ăn mảnh như thế không được đâu.
Nhìn cái vẻ mặt của kẻ từng làm bản thân khiếp đảm của đoàn trường giờ đang phụng phịu An Thy chỉ muốn bật cười. Anh còn có mặt này mà cô không biết đấy.
- Này, anh sắp ra "tù" rồi nhường em không được à?
An Thy cả tuần nay cứ lúc nào gặp cũng than là anh thật sung sướng, sắp độ kiếp thành phật sống bên nước ngoài rồi còn cô thì vẫn mắc kẹt với tất cả sự hỗn độn ở đây.
- Đồ hâm, mày lớn lên rồi lại ước bé lại không được.
- Này em ước cao lên còn không nổi thì bé lại làm gì anh bị dở hơi à?
Nhật Minh cười không đáp, rồi rất tự nhiên anh đưa tay xoa đầu cô:
- An Thy, em không được buồn nữa đâu đấy.
Cô lặng im. Chữ buồn là một con chữ vô cùng nhạy cảm.
- Em đã dựa vào bầu trời của em rất nhiều ngày rồi, em chỉ sợ bản thân không trụ nổi thôi.
- Nhưng em vẫn chưa gục ngã đúng không? - Nhật Minh mỉm cười - Em cứ như kiểu bơi qua một con sông cứ tưởng bản thân không biết bơi nên cố sống cố chết bám lấy chiếc phao. Cho đến khi phao xẹp em lại nghĩ bản thân không đi được dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phut-ban-dau/130192/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.