Nhật Minh ngắm nhìn bức ảnh mình và An Thy chụp chung với nhau, rồi thất thần. Cô gái nhỏ trong bức hình cười rất tươi, nắng ở sau lưng khuất sau tán lá, nắng ở trước mặt nhuộm trên tóc cô. Nắng ở khắp mọi nơi.
Chỉ là, lòng anh không có nắng.
Chuyện hài hước nhất trên thế giới này là gì? Là bạn thân yêu phải người yêu cũ của mình, là bạn thân nhất yêu lấy người mình yêu nhất? Rõ ràng là hai người mình thân nhất thân càng thêm thân, vậy mà thành trò cười cho thiên hạ. Nói ra thật xấu hổ.
- Tạm biệt em. Chúc em luôn sống một cuộc đời mà em mong muốn.
Đó là những chữ cuối cùng anh dành tặng cô trước khi ra trường. Dù anh biết bản thân sẽ chẳng bỏ mặc cô, dù anh biết ở nơi xa thật xa vẫn sẽ tìm cách quan tâm cô theo kiểu riêng của mình, dù là vậy, nhưng anh vẫn phải tạm biệt mối tình này. Nó đã đến lúc phải kết thúc rồi, không thể cứ mãi thế này được.
——————
Nhật Minh đi, An Thy đứng nhìn anh. Có rất nhiều lời muốn nói, muốn nhắn nhủ. Có rất nhiều lời muốn giải thích, muốn xin lỗi. Có rất nhiều lời chúc dành cho anh.
Nhưng gió khẽ thổi qua, cô lại chẳng biết nên nói gì.
- Tạm biệt em. Chúc em luôn sống cuộc đời mà em mong muốn.
Khoảnh khắc anh nói ra những chữ đó cô rất muốn chạy tới ôm anh thật chặt. Một cái ôm thuần tuý như những ngô nghê của cả hai đã dành cho nhau suốt thời gian qua. Nhưng rốt cuộc cô chẳng làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phut-ban-dau/130189/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.