An Thy tự nhận thấy bản thân mình là một sự mâu thuẫn kì lạ. Cô biết mình và Đặng Thiên đã chia tay, về lý mà nói, cô nên cho qua chuyện tình này và bắt đầu một đoạn đường mới.
Nhưng không, anh vẫn ở đấy. Dẫu cho cô quyết tâm rẽ sang một ngã khác thì tên anh, Thiên, vẫn là bầu trời, ở bên cô nhưng lại rất xa cô.
-
- Em chia tay rồi mà, Thiên không kể anh sao?
An Thy nhẹ nhàng trả lời Nhật Minh trong điện thoại. Giọng cô có vẻ nức nở, nếu không muốn nói là từng tiếng ức ức đều nghe rất rõ ràng.
- Em đang khóc đấy à, nín nào không người ta lại tưởng anh bắt nạt em.
Cô không khóc nữa, ý là không khóc ra tiếng nữa, nước mắt vẫn chảy. Điều gì làm cô mâu thuẫn như vậy, điều gì khiến cô chia tay xong đã vội tìm đến anh mà khóc như này. Rõ ràng Nhật Minh xứng đáng có một cuộc sống mới không còn cô nữa. Không còn một An Thy lững lờ trước anh nhưng lại dứt khoát với bạn thân anh. Không cần một An Thy như nàng thơ mùa hè của anh cùng chấm váy hoa xinh xắn đợi anh ở nhà sách nữa.
Tất cả, dường như kết thúc rồi. Đời người ngắn ngủi, mỗi lần ngoảnh lại bạn sẽ chẳng biết được đó là ai. Nhưng đã bỏ lỡ nhau thì chẳng cách nào tìm lại.
Anh cũng thế mà Đặng Thiên cũng thế. Cô đều đã bỏ lỡ.
- Em hãy cứ sống một cuộc sống em mong, và hãy nhớ em phải thật hạnh phúc, vì em xứng đáng với điều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phut-ban-dau/130188/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.