Phượng Yên Hoa sau khi đóng cửa sổ lại thì đi đến chiếc ghế còn trống ngồi xuống. Nhìn thấy Tần Thanh vẫn còn sượng sùng lấy quạt che mặt, nàng cười lớn, lấy tay kéo cái quạt xuống mà nói:
"Ôi chao! Người ta đã đi từ lâu rồi mà chàng vẫn còn che mặt làm gì. Thiếp có ăn thịt chàng đâu sao chàng lại khiếp sợ như vậy."
Nghe Phượng Yên Hoa nói thế thì Tần Thanh biết rằng nàng đang chọc khéo mình nhưng chàng cũng chỉ cười gượng, vẫn một mực cúi đầu, không đáp lại câu gì. Phượng Yên Hoa thấy chàng như vậy thì khẽ lắc đầu. Nàng từ trước đến nay ở chốn phồn hoa này, đã gặp không biết bao nhiêu là hạng người. Từ bật quan quyền đến hạng thương buôn, đôi khi cũng có mấy kẻ thư sinh, văn sĩ đến tán tỉnh nàng. Thế mà nàng lại chưa gặp được ai như vị khách nhân này. Sao con người đáng bật chính nhân quân tử như chàng lại có thể lạc vào cái nơi dơ bẩn này kia chứ.
Từ trước đến giờ nàng cứ tưởng rằng mình hiểu hết đàn ông trong thiên hạ rồi. Không ngờ hôm nay chính vị công tử này lại khiến cho nàng có một cái nhìn khác.
Nhưng dù có ái mộ đến đâu đi nữa nàng cũng chỉ là một kỹ nữ quá lứa lỡ thì làm sao có mơ tưởng gì chứ. Vì vậy giữa tình và ngân lượng nàng chỉ có thể chọn ngân lượng. Còn chàng trai tốt thế này không phải là người nàng có thể đem lòng yêu thương.
Nghĩ thế rồi nàng đứng dậy, cởi áo ngoài ra treo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-yen-hoa/3334121/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.