Phượng Yên Hoa đưa Tần Thanh đến một gian phòng nhỏ trên gác, có cửa sổ nhìn xuống sảnh đường. Căn phòng này khá là cũ kỹ, lại nồng mùi son phấn. Giấy dán cửa cũng đã có chổ bị ố vàng rồi, có vẻ đã rất lâu không được chăm sóc. Trong phòng lại bài trí hết sức sơ sài, không có bát hương hay rèm cửa như những gian phòng khác. Ở đây chỉ có một cái giường ngủ lót vải hoa, một cái bàn trang điểm nhỏ đặt ở góc phòng, một cái bàn tiếp khách, hai cái ghế và một bức họa nhà Đường được treo trên vách. Nhìn chung chỉ có bức họa nhà Đường là có giá trị. Còn những thứ khác chỉ là tạm dùng được, không phải là hàng có giá trị gì.
Tần Thanh khi bị kéo vào phòng thì tỏ ra lúng túng, chỉ dám đứng nép vào một bên cửa, không dám quan sát nhiều. Bởi đây là lần đầu tiên chàng bước chân vào phòng nữ giới, lại còn là nữ giới ở trong kỹ viện thì việc chàng tỏ ra sượng sùng âu cũng là một chuyện dễ hiểu. Nhưng ngay sau đó vẻ lúng túng của chàng đã biến mất khi chàng trông thấy bức họa kia. Chàng bước nhanh đến trước bức tranh, tỉ mỉ xem từng chút một, vẻ rạng rỡ hân hoan dần dần hiện rõ trên gương mặt. Sau đó lại không ngần ngại xuất ra vài câu thơ khen ngợi.
"Rặng núi, thông reo.. mây cùng gió
Ráng vàng, hòa điệu.. điệp dòng xanh."
Phượng Yên Hoa sau khi khơi đèn, làm cho gian phòng sáng thêm đôi chút thì nàng mới quay sang đánh giá người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-yen-hoa/3334120/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.