*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phượng Minh nhìn Thu Lam rời đi rồi mới tiếp tục bước vào tiểu lâu. Băng qua cầu thang đá lên đến tầng hai, hắn liền phát hiện tất cả mọi người đã không còn có mặt ở chỗ này, trên mặt đất chỉ lưu lại vài cái bát trống trơn. Hẳn là sau khi cơm nước xong xuôi, bọn họ đã phân tán đi lo liệu việc của chính mình rồi.
Nơi này chỉ sót lại một bát cơm đầy mà hắn chưa ăn xong lúc trước.
Phượng Minh biết rõ đội tàu thiếu lương, đương nhiên sẽ không lãng phí. Hắn đi tới bưng lên bát, và lấy một miếng cơm, sau đó không khỏi nhíu mày.
Tuy rằng Thu Lam đã cố gắng hết sức, thế nhưng nguyên liệu khuyết thiếu là sự thực. Rau dại nấu trên bếp lò, lúc ăn nóng hương vị còn tạm được, nhưng khi nguội lạnh liền trở nên đắng chát dị thường, lại thêm cơm khô hạt cứng, tư vị hiển nhiên càng khó mà ngon được.
Thân là Minh vương, Phượng Minh vẫn luôn được hưởng đủ loại cao lương mỹ vị, đồ ăn đưa lên miệng hắn có cái gì không phải là của ngon vật lạ hiếm thấy trên đời đâu? Chẳng những thế, bên cạnh hắn còn có Thu Lam chuyên lo chuyện nấu nướng, mỗi ngày đều tận tâm tận lực vắt óc nghĩ cách chế biến những món ăn ngon. Hiện giờ bỗng nhiên phải ăn rau dại cùng cơm nguội, hắn đương nhiên không thể cảm thấy dễ chịu rồi.
Ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-vu-cuu-thien/2958184/quyen-22-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.