Phượng Minh nhanh chóng vươn tay, để Thu Tinh tựa vào trong ngực của mình, ra sức an ủi, “Không đâu, sẽ không đâu, ngươi suy nghĩ miên man cái gì vậy? Thu Nguyệt đang ở Phúc Khí môn, Khánh Chương thì ở trong vương phủ, hai nơi đó cách nhau rất xa.”
Tuy rằng miệng nói như thế, song ánh mắt của hắn lại đong đầy bất an mà liếc về phía Lạc Vân.
Lạc Vân nghe được hai chữ ‘Thu Nguyệt’ thì gương mặt đơ tượng đá bất chợt co giật kịch liệt một chút. Hắn chống tay xuống giường, ngồi bật dậy.
Động tác này rất lớn, tựa hồ động đến vết thương còn chưa lành lặn, vì thế hắn thoáng cau mày.
Một lúc lâu sau, Lạc Vân mới khôi phục bình tĩnh, xoay đầu lại, thấp giọng nói với Thu Tinh: “Đừng lo, Thu Nguyệt vẫn ổn, khi rời đi ta đã giấu nàng ở dưới tầm hầm của Phúc Khí môn, cũng đã nhắc nhở sư phụ chăm sóc tốt cho nàng. Trên đời này, không có bất luận kẻ nào có thể gây tổn hại tới nàng.”
Nói tới đây, thanh âm và biểu tình của hắn đều nhu hòa đi không ít.
“Thật sao?” Thu Tinh vô cùng kinh ngạc và mừng rỡ, nàng đã quen biết Lạc Vân một thời gian, biết hắn không phải loại người ưa nói dối, do đó liền nín khóc, lau nước mắt, mỉm cười nói: “Tốt rồi, a, vẫn là Lạc Vân ngươi suy nghĩ thấu đáo. Để Thu Nguyệt tránh ở Phúc Khí môn là hay nhất, nếu lên thuyền, hẵn sẽ giống như chúng ta, bị đại quân Đồng Quốc truy sát. Đồ nhi mà lão gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-vu-cuu-thien/2958183/quyen-22-chuong-7-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.