Lộc Đan nhẹ nhàng bước từng bước tới trước, cẩn thận xem xét, bắt vùng động mạch phập phồng, ngón tay di động, uốn lượn đi xuống dọc theo cần cổ, thẳng đến trước vùng ngực hai tấc mới dừng lại. Và dù không thấy bất cứ một động thái nào, trán y vẫn không ngừng rịn đẫm mồ hôi. Một lúc lâu sau, Lộc Đan giật đứt chiếc bùa hộ mệnh trên cổ Phượng Minh xuống: “Bùa hộ mệnh do người chết dùng máu viết là loại bùa ngải ô uế nhất, Minh vương không nên đeo tiếp thứ này.” Khựng lại đôi chút, y tự tay tháo dây ngọc bội đang đeo trên người, nói: “Đây là viên cổ ngọc được khai quật cùng một chỗ với Thiên địa hoàn, có năng lực trấn tà kỳ diệu. Thân thể Minh vương tuy bề ngoài không có gì đáng ngại, nhưng hồn phách lìa thân, sẽ bị đại thương nguyên khí, người sẽ khó mà chống đỡ được sự xâm hại của các ác linh bên ngoài.”
Dung Điềm thấy lời nói của y thâm tình thiết nghĩa, cầm mảnh ngọc bội cẩn trọng lật đi lật lại, xác thực là mảnh cổ ngọc thượng thặng, xúc cảm ấm áp mềm dịu chứ không băng lãnh, mới thấp giọng nói: “Đa tạ quốc sư.” Đoạn tự tay đeo cho Phượng Minh.
Lộc Đan tiếp tục nói: “Việc quan trọng trước nhất, chính là chiêu hồn phách của Minh vương về lại thân thể. Chuyện này cần hai điều kiện, thứ nhất, thân thể Minh vương phải không bị tổn hại; thứ hai, chính là… phải tìm hồn phách Minh vương về.”
Dung Điềm nhíu mày: “Bảo hộ thân thể Phượng Minh không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-vu-cuu-thien/2958014/quyen-6-chuong-2.html