Chúng nhân trong trướng không khỏi bần thần kinh hãi, lặng như tờ mất một khắc, Phượng Minh thình lình bật ra: “Lập tức chỉnh quân, chúng ta phải quay về Tây Lôi.”
“Bản vương đã hạ lệnh.” Dung Điềm có chút áy náy nhìn Phượng Minh: “Thái hậu lâm trọng bệnh, bản vương nhất định phải trở về bên người. Thiên địa hoàn kia…”
“Đến lúc này còn nói Thiên địa hoàn gì nữa, trở về vấn an Thái hậu mới là vấn đề quan trọng nhất.” Hôm nay Phượng Minh nhạy cảm đến dị thường. Trên cõi đời này Thái hậu là người gần gũi cậu nhất, là bậc trưởng bối thân cận cậu nhất, giờ nghĩ đến chuyện nàng ngã trọng bệnh, trái tim cậu vặn thắt vì đau đớn, lại hệt như những cảm thụ ngày trước khi cha mẹ qua đời, càng khiến cậu thêm sợ hãi, một loại dự cảm chẳng lành càng lúc càng dâng lên trong lòng: “Phải nhanh trở về, ngươi là nhi tử duy nhất của bà.” Những thanh âm run rẩy, giấu không được những nghẹn ngào nơi cổ họng.
Đám Thu Lam cũng biến sắc, vây quanh cậu, gượng cười an ủi: “Minh vương đừng lo lắng quá, đám hạ cấp khi truyền tin bao giờ chẳng khoa trương phóng đại, để tránh bị truy cứu trách nhiệm sau này.”
“Thái hậu ắt cũng chỉ mắc chút bệnh vặt, có ngự y chăm sóc, lại thấy cả Đại vương lẫn Minh vương trở về, không chừng tâm lý vui sướng, sẽ tự động khoẻ lại đó a.”
Đến lúc này Phượng Minh mới bình tĩnh lại đôi chút, màu đỏ vựng dị thường vẫn lưu lại chút ít trên gương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-vu-cuu-thien/2958013/quyen-6-chuong-1.html