Lăng Tri có cảm giác như lòng mình đã bị chàng nhìn thấu, vốn nàng có rất nhiều điều muốn kể cho Diệp Nghi, nhưng bây giờ nàng lại chẳng thể thốt lên lời nào. Chỉ cần nhìn mặt Diệp Nghi là nàng lại nhớ ngay đến những lời nói của mình hôm đó.
Lúc đó, nàng cho rằng mọi chuyện đã cùng đường bí lối, nếu bây giờ không nói thì tương lai làm gì còn cơ hội nào, đã thế trong lòng nàng còn rối như mớ bòng bong chẳng kịp suy nghĩ quá nhiều, thế là đành thừa nhận tâm tình. Bây giờ nghĩ lại thì toàn là một mảnh hỗn loạn, nàng chỉ nhớ mỗi một điều là nàng nói thích chàng không ngừng, ngoài ra chẳng nhớ thêm việc gì khác nữa.
Mặt Lăng Tri đỏ bừng bừng.
Sau đó lại tái đi.
Cuối cùng, nàng vẫn không thể chôn vùi tình cảm đó. Những điều nên nói, không nên nói và cả tâm tư nhỏ bé của nàng cũng đều bị phơi bày trước mặt Diệp Nghi. Đối diện với ánh mắt Diệp Nghi, sao tự dưng nàng muốn quay người bỏ chạy vậy nhỉ.
Lần đầu tiên nàng không biết nên đáp lại Diệp Nghi thế nào cho đúng.
"Ta..." Lăng Tri lắc đầu, do dự một lúc thì nàng vẫn nói, "Ta xin lỗi... Ta biết chàng đã có người trong lòng, nếu tình cảm của ta làm chàng khó xử thì cho ta xin lỗi..."
Diệp Nghi nhìn Lăng Tri chăm chú, nàng càng lo lắng hơn nên vội đứng dậy.
Nhưng Diệp Nghi đã kịp nắm lấy cổ tay của nàng.
Vết thương trên người chàng không nhẹ, động tác này đã làm đau chàng nhưng chàng vẫn cứ bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-tuong-so/461985/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.