Hô hấp của Diệp Nghi nhẹ đến mức không dễ nhận ra, như thể chàng có thể hóa thành không khí mà biến mất lúc nào chẳng hay.
Lăng Tri không dám làm thêm gì nữa mà chỉ yên lặng trông coi chàng. Nàng nhìn vẻ mặt lúc say ngủ của chàng, lặng nghe nhịp tim yếu ớt, chưa phút giây nào nàng dám lơ là.
Nàng cũng không nhớ rõ cuối cùng thì bản thân đã trải qua một đêm này như thế nào, lúc trời vừa hừng sáng thì đám người Tạ Tẫn Hoan đã tìm thấy hai người họ, mang theo Lăng Tri và Diệp Nghi đã hôn mê trở về.
Họ không về thẳng Diệp Trạch mà chọn dừng chân ở trấn gần đó. Vết thương trên người Diệp Nghi nghiêm trọng, lúc Tạ Tẫn Hoan nhìn thấy cũng phải sợ hãi không thôi. Họ rối rít mời đại phu, sau một hồi chạy ngược chạy xuôi thì mọi người mới bắt đầu bình tĩnh trở lại.
Diệp Nghi tỉnh lại một lần nữa đã là chuyện của ba ngày sau.
***
Ban đêm. Bầu trời ngoài khung cửa tối đen như mực, ngọn đèn dầu trong phòng tỏa ra ánh sáng lay lắt, xung quanh im ắng không một tiếng động.
Sau khi Diệp Nghi mở mắt ra, chàng không ngồi dậy ngay lập tức mà chỉ ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào màn che trước giường. Vẻ mặt chàng đầy phức tạp, như đau buồn lại như nhớ mong quá khứ, chuyện cũ năm xưa hóa thành dòng nước trôi qua trước mắt. Chàng lặng im tại chỗ, dường như đã đi hết một đời người.
Ban đêm yên tĩnh, lại thêm không có ai làm phiền nên chàng cứ thế mà thả hồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-tuong-so/461984/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.