Biên tập: Mặc Nhiên
Beta: Graylain
————————————–
“Vũ đệ, ngươi vẫn không chịu tha thứ cho thẩm nương sao?” Long Thường Hi cầm một quân cờ đen, hạ xuống bàn cờ.
“Một người phải bảo hộ thứ cả đời này mình yêu nhất, hiển nhiên phải hy sinh thứ mình không yêu rồi.” Phượng Thiên Tường mỉm cười, đặt xuống một quân trắng, “Đạo lý này từ lúc tám tuổi vi thần đã học được.”
“Thái y nói, bệnh của thẩm nương tùy thời có thể chuyển biến xấu.” Long Thường Hi cẩn thận lựa chọn từ ngữ, “Vũ đệ, nếu ván này trẫm thắng….”
“Thánh thượng nhìn xem, quân đen đã hết đường đi rồi.” Phượng Thiên Tường văn nhã cười, “Đại cục đã định.”
Hoàng đế trẻ tuổi cảm thấy thất bại bội phần, thở dài.
“Lại bại dưới tay ngươi.”
Mấy ngày nay, trực tiếp, ám chỉ, mềm mại, cứng rắn, mọi chiêu thức hắn đều đã đem ra dùng hết, vẫn không được đến một cái gật đầu của đường đệ. Thậm chí hôm qua hắn còn đem một quyển “Bình di sách” (kế sách bình loạn man di) đưa cho Phượng Thiên Tường, thẳng thắn uy hiếp hắn —-
“Phượng ái khanh, đây là kế sách Binh Bộ thị lang mới đưa lên. Trẫm thấy người này văn phong hàm súc bất phàm, không biết đem người này phái đi làm phó đô đốc dưới trướng Phượng ái khanh được không?” Mới là lạ! Trong triều làm gì còn giữ lại mấy gã cổ hủ thế này, chỉ là hắn ngự bút bịa đặt thôi.
Phượng Thiên Tường tiếp nhận thư quyển, đối với mấy câu “di địch hoang man, phất tu dĩ nghĩa” này nọ mà nhíu mày.
“Đây là sĩ tử Thiên Triều theo tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-tuong-quan-truyen/197289/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.