Chương trước
Chương sau
“Sau đó thì sao?” Đại Đầu hỏi.

Tạ Lang vẫn chìm đắm trong ký ức không thể thoát ra được, “Ý tưởng của mình khá tốt, sau đó trực tiếp trừng trị được thằng nhóc kia rồi…”

Sách Thiếu Ly không nói nên lời…

Đại Đầu không nói nên lời…

“Thế nhưng, điều này có liên quan gì đến bạn gái nhỏ của cậu?” Đại Đầu đỡ trán.

“Hả?” Tạ Lang ngạc nhiên, “Mình không nói có liên quan đến Tống Tử Nhiên, mình chỉ muốn kể việc mình và bọn họ quen nhau như thế nào…”

“Ầy,” Hiếm khi nào Sách Thiếu Ly mở miệng, “Hay là kể tiếp sau đó như thế nào đi…”

“Thôi, lại nghe cậu bịa tiếp đi.” Đại Đầu đành phải nói như vậy.

“Không!” Tạ Lang kiên quyết tay không chém xuống, “Đây không phải bịa! Là được soạn lại từ một việc có thật.”

“Thôi đi…” Đại Đầu không biết nên nói như thế nào, đây là bạn tốt mà anh ấy quen biết sao?

“Ôi,” Tạ Lang tỏ vẻ vô cùng đau đớn, “Để mình kể tiếp đi…”



Tống Tử Uyên đồng ý với ý tưởng của Tạ Lang, không ngờ Tạ Lang có vẻ ngây ngốc lại có thể đưa ra một ý tưởng như vậy, đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, không thể cân đo được nước biển!

“Chúng ta đi tiếp thôi.” Tạ Lang nhắc nhở Tống Tử Uyên đang có biểu cảm rất phong phú.

“À à, đi thôi.” Tống Tử Uyên kịp phản ứng lại, đuổi theo Tạ Lang.

“Chúng ta chỉ cần giả vờ giống một chút, anh ta sẽ không phát hiện.” Tạ Lang nói.

“Có lẽ vậy.” Tống Tử Uyên cảm thấy không đúng lắm, nhưng lại không nói ra được. Kế hoạch này thật sự có thể trừng trị được thằng nhóc kia sao? Chẳng may…

“Hỏi người trong thôn trước đã,” Tạ Lang đề nghị, “Sau đó chúng ta đến nhà anh ta tìm cha mẹ anh ta, cứ nói con của bọn họ đánh nhau với người ta ở quán net bị bắt lại, xem bọn họ có phản ứng gì.”

Nhưng sao cậu biết anh ta sẽ đến quán net chứ?” Tống Tử Uyên tò mò, “Chẳng may anh ta không đến, không phải chúng ta sẽ bị gánh tội nói dối hả?”

“Ôi, cậu thật ngu…” Tạ Lang lắc đầu, “Chiều hôm qua vì chúng ta nên anh ta không đến quán net, sáng hôm nay lại ra sông chơi, rõ ràng là định đi tìm chúng ta, có ai rảnh rỗi không có chuyện gì đến bờ sông bắt cua nhỏ chứ? Đây không phải ngây thơ à!”

“Cậu…” Tống Tử Uyên hít sâu một hơi, đột nhiên hiểu rõ vì sao bản thân chán ghét Tạ Lang, không phải vì em gái thích cậu, mà là trên người cậu có sẵn… khí chất ngứa đòn.

“Vậy điều này có liên quan gì đến việc buổi chiều anh ta đến quán net?” Tống Tử Uyên cố gắng đè nén sự tức giận đang trào lên.

“Choáng, cậu biết cái gì là cậu bé nghiện net không? Lâu rồi không đi, ngay cả tôi cũng khó chịu, dù thế nào chiều nay anh ta cũng đi! Đương nhiên, tôi không hề ham mê trò chơi.” Tạ Lang như vô ý nhưng thật ra có ý riêng chỉ cây dâu mắng cây hòe, Tống Tử Uyên suýt nữa chết ngay tại chỗ.

Cậu là đồ xấu bụng ngứa đòn… Chỗ này đã bỏ bớt một trăm dấu cộng, Tống Tử Uyên bất đắc dĩ.

“Ừm, cậu ở đây chờ một chút, tôi đi hỏi xem thằng nhóc kia ở nhà nào…” Tạ Lang nói.

Để tôi hỏi cho.” Tống Tử Uyên chủ động đề nghị, dù sao cũng là Tạ Lang nghĩ ra ý tưởng. Nếu cái gì cũng do Tạ Lang làm, bản thân Tống Tử Uyên sẽ không có cảm giác tồn tại, hơn nữa cũng có vẻ vô dụng, cậu ấy chắc chắn không chịu đựng được điều này!

“Không cần, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của cậu, liền biết cậu không biết nói chuyện rồi, để tôi đi.” Tạ Lang không hề nể mặt “đâm” vào trái tim Tống Tử Uyên. Tống Tử Uyên ngây ra một lúc thì đã không thấy Tạ Lang đâu.

Sau ba mươi phút…

“Hỏi ra rồi.” Tạ Lang chạy đến trước mặt Tống Tử Uyên, thở hổn hển nói.

“Nhà ai?” Tống Tử Uyên lạnh lùng hung ác.

“…”

“Cậu nói xem nào!”

“Tôi, cậu để tôi thở trước đã…”

“… Thở chết cậu đi!”

Tạ Lang dừng lại một chút, hít vào một hơi: “Tôi đã đến nhà anh ta tìm cha mẹ của anh ta rồi, đã…” Đưa tay ra làm dấu OK.

“Cái gì?” Tống Tử Uyên rất sợ hãi, nhanh như vậy đã giải quyết xong rồi! Cảm giác tồn tại của cậu ấy đâu!

“Tiếp theo chúng ta chỉ cần chờ anh ta… trả giá đắt vì lời nói và hành động không đúng của bản thân! Ha ha ha ha!” Tạ Lang cười vui vẻ.



“Thế…” Đại Đầu hỏi tiếp, “Thằng nhóc kia có bị phụ huynh dạy dỗ không?”

“Ầy…” Tạ Lang gãi đầu, “Mình không chú ý…”

“Phì, vậy cậu báo thù không thành công rồi.” Đại Đầu không biết nên nói gì.

“Ầy, hình như anh ta bị đánh, sau đó xảy ra việc khác, khiến mình mất tập trung, không còn để ý đến nữa, huống hồ anh ta không biết mình là cháu trai của lão cha, nếu không anh ta cũng không dám chạm đến mình, lão cha của mình rất nổi tiếng ở trong thôn!” Tạ Lang nói.

Đại Đầu nhìn thoáng qua tòa nhà dạy học ở trước mặt, “Mình phải vào lớp học tập, Thiếu Ly chúng ta đi thôi.”

“Ừm.” Sách Thiếu Ly gật đầu, đi theo bước chân Đại Đầu.

“Ôi,mình thì sao?” Tạ Lang vội vàng hỏi.

Đại Đầu đi vài bước, xoay đầu lại, “Mình dám chắc chắn, cậu thảm rồi.”

“Vì sao?” Tạ Lang dang tay ra, “Mình không bịa chuyện, đây đều là thật.”

Đại Đầu giơ tay trái lên, nhìn thoáng qua cổ tay.

“Ôi, hôm nay cậu đã đeo đồng hồ rồi hả?” Tạ Lang nhìn đồng hồ trên tay Đại Đầu.

“Bây giờ sắp mười hai giờ hai mươi rồi, cậu đang làm gì?” Đại Đầu gõ đồng hồ.

“Nguy rồi, mình phải đi làm đề Toán hàm số!” Tạ Lang lập tức tỉnh lại.

“… Cậu nên đi đưa nước, cậu là heo sao?” Đại Đầu lại nói tiếp, “Bởi vì câu chuyện cậu mới bịa ra, à không, ký ức thật sự cảm động của cậu, nên cậu đã bỏ lỡ thời gian đưa nước tốt nhất, cậu tự xử lý đi.” Đại Đầu nói.

Không khí dừng lại mấy giây, Tạ Lang yếu ớt nói: “Vậy mình còn lựa chọn khác không?”



Tống Tử Nhiên không nói nên lời, “Mắt nhìn thẳng khép miệng lại, ưỡn ngực ngẩng đầu, cơ thể hơi nghiêng về phía trước…”

Điều này cũng quá mệt mỏi rồi, không phải huấn luyện viên sẽ đối xử tốt với các cô gái sao? Khát nước… Rốt cuộc Đại Đầu có nói với anh Lang không? Hay là, anh Lang không muốn mang đến cho mình?

Bầu không khí buổi trưa không mát mẻ bằng buổi sáng, chỉ còn sự oi bức, chắc lúc này không thích hợp để hành quân. Suy nghĩ này lướt qua trong lòng, nhớ tới việc chính, Tạ Lang lại nhìn vào trong qua lớp lưới sắt của sân tập, trước mắt toàn là trang phục ngụy trang, không biết Tống Tử Nhiên đang ở đội nào.

“Kỳ lạ, sao đám học sinh mới này lại tách ra nam nữ huấn luyện riêng chứ?” Tạ Lang cảm thấy Hoa Trung không giống trường cấp ba bình thường.

Lúc này, trong số một loạt học sinh đang bước đều, Tống Tử Nhiên hô, “Một hai một, một hai một, một hai một…”

“Trời ơi, có trai đẹp!” Cô gái bên cạnh Tống Tử Nhiên nói nhỏ, “Rất đẹp trai!”

Hừ, có thể đẹp trai như anh Lang nhà mình không? Người nông cạn.

Tống Tử Nhiên vẫn nghiêm túc hô khẩu hiệu, “Một hai một, một hai một, một hai một…” Ôi, vì là người đứng đầu hàng, nên phải hô khẩu hiệu!

“Anh ấy nhìn chúng ta kìa!” Bạn học nữ kia kịp thời báo cáo tình huống.

“Huấn luyện viên còn đứng đằng sau đấy,” Một cô gái khác nhắc nhở, “Cậu như vậy sẽ bị phạt hành quân trong hai mươi phút, chỉ vì sáng nay chúng ta có người nói chuyện, nên luyện đến tận bây giờ còn chưa được ăn cơm đó!”

“Hừ!” Cô gái mê trai phía trước nói, “Nếu không phải vì huấn luyện viên kia đẹp trai, mình đã sớm giả vờ cảm nắng không luyện rồi!”

“Ầy…”

Đang ở đâu chứ? Tạ Lang không ngừng liếc mắt nhìn khắp nơi, chiều cao này, dáng người này không khác là bao. Xong đời, trong lòng anh hơi căng thẳng, chẳng lẽ đã đi rồi? Nhưng không phải Đại Đầu nói học sinh mới khóa này phải luyện đến một giờ chiều sao? Kỳ lạ, tại sao phải luyện lâu như vậy chứ? Học sinh không đói bụng à? Ôi, hay anh lại mua thêm bánh mì cho cô ăn nhỉ, nói không chừng như vậy thì cô sẽ không trách anh đến muộn nữa.

Đội ngũ vẫn đang bước đều, xoay người, tiếp tục, “Một hai một, một hai một.” Chạm xuống đất có tiếng, đập xuống đất có hố.

Trời nóng quá, lúc này Tạ Lang đã rời khỏi siêu thị Hoa Trung, nhìn túi bánh mì ở trong tay một cái.

“Không biết Tống Tử Nhiên có thích ăn bánh mì này không, ôi.” Tạ Lang phát hiện mình không biết, nhưng ngay lập tức bình thường lại. Không phải đã mấy năm không gặp rồi sao? Không biết cũng rất bình thường, ầy, hình như khi còn bé cũng không biết rõ lắm.

Tạ Lang lau mồ hôi trên mặt, phát hiện không có khăn giấy, lại xoay người mua một túi giấy ướt.

Mục tiêu: Sân tập!

Anh rất muốn biết, Tống Tử Nhiên đang ở đâu? Một người logic chặt chẽ như Tạ Lang mới phát hiện, anh còn chưa biết Tống Tử Nhiên học lớp nào…

“Chắc chắn là Đại Đầu quên nói!”

Tạ Lang nhìn thoáng qua tòa nhà dạy học, ít nhất cũng năm trăm mét, hay là anh đi tìm thôi, nếu còn chạy về hỏi, đoán chừng người cũng ướt sũng.

Một chỗ khác trên sân tập, huấn luyện viên mạnh mẽ nói: “Nghỉ ngơi tại chỗ năm phút.”

Cuối cùng cũng nghỉ ngơi rồi, đám con gái ngồi xuống sau khi reo hò, tất cả đều lấy cốc để uống nước, Tống Tử Nhiên bỏ mũ xuống, chỉnh lại mái tóc đuôi ngựa, ngay lúc cô đang buộc lại, cô gái mê trai trước đó đi tới, “Đây, Tử Nhiên, uống nước đi.”

“Không cần, sẽ có người đưa nước đến cho mình ngay thôi.” Trong lòng Tống Tử Nhiên hơi mong chờ anh Lang sẽ đến.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.