“Mời các lớp học đến vị trí tập trung đã được sắp xếp xong.” Những chiếc loa xung quanh sân tập phát ra âm thanh.
Lúc này đám người trên sân tập bắt đầu di chuyển theo thứ tự, đứng ở vị trí đã được chỉ định.
“Thật sự có rất nhiều người…” Đại Đầu hơi sứt đầu mẻ trán.
“Cũng được, không phải rất nhiều, đây là có cả ba khóa mà.” Một giọng nói lanh lảnh vang lên, Đại Đầu nhìn xung quanh, hóa ra là ủy viên học tập Phan Tử Di.
“Cậu còn nhớ mình không?” Phan Tử Di mỉm cười chào hỏi.
“Nhớ rõ, nhớ rõ, Phan Tử Di đúng không…” Đại Đầu lau trán, cũng may còn nhớ, nếu không sao cán sự lớp có thể đoàn kết với các bạn học được?
“Ồ?” Phan Tử Di không nói đúng hay sai, chỉ nhướn mày lên, “Sao không nhìn thấy Tạ Lang?”
Ông trời của tôi ơi, đúng là vẫn hỏi đến Tạ Lang.
Lúc trong lòng đang cảm thán về vẻ ngoài của Tạ Lang, Đại Đầu không thể không than thở “Vì sao vẻ ngoài của mình không đẹp trai”…
“Ầy, Sách Thiếu Ly đứng ở đâu?” Phan Tử Di không đợi Đại Đầu trả lời, đã hỏi thêm một câu nữa.
“Thiếu Ly…” Đại Đầu nghe Tạ Lang gọi Sách Thiếu Ly là “Thiếu Ly” nhiều, cũng bắt đầu sử dụng cách gọi này, dù sao cũng là bạn tốt, Sách Thiếu Ly sẽ không ngại đâu.
“Có lẽ Thiếu Ly, ừ, ở phía sau…” Đại Đầu chỉ về phía cuối hàng.
Đứng ở phía trước đội ngũ nhìn ra phía sau, lúc này Đại Đầu mới phát hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-trinh-thanh-xuan-cho-giai/3482940/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.