Trong lúc đó, học sinh ngoại trú cũng đọc sách từ lúc sáu giờ rưỡi, sau đó bắt đầu tự học buổi sáng. Đương nhiên, nếu có một số học sinh ngoại trú cũng ăn sáng ở căng tin, thì đó lại là chuyện khác.
Học sinh ngồi trong phòng học càng ngày càng nhiều, có nghĩa giờ tự học sáng không còn xa nữa.
“Hôm nay tự học môn nào?” Tạ Lang hỏi.
Đại Đầu lấy một cuốn sách Ngữ văn bản bắt buộc ra, “Hôm qua là tiếng Anh, hôm nay đương nhiên là Ngữ văn rồi.”
Tạ Lang nhún vai, sắp xếp tiết tự học sáng đều như vậy, một ngày Ngữ văn, một ngày tiếng Anh, đọc sách buổi sáng là học thuộc lòng các môn nhỏ. Cái gì là môn nhỏ? Chính là bốn môn kiểm tra trình độ kiến thức, đối với đám người chọn khoa tự nhiên như Tạ Lang mà nói, Lịch sử, Chính trị, Địa, Sinh là môn học nhỏ.
“Được rồi, mọi người bắt đầu học thuộc lòng buổi sáng đi.” Lớp trưởng Trần Hân Thiến đứng lên vỗ tay, ra hiệu mọi người bắt đầu đọc sách.
Thế là, “Khổng Tử nói…”, “Bắc Minh có cá…”
Tiếng đọc sách rõ ràng, hài hòa…
“Tạ Lang, Tạ Lang.” Đại Đầu nhìn vào sách, trong miệng lại gọi tên Tạ Lang.
“Sao thế?” Tạ Lang quay sang, nhìn anh ấy với vẻ kỳ lạ.
“Cậu quay lại nhìn vào sách trước đã, đừng để Kỷ ủy nhận ra chúng ta đang nói chuyện.” Đại Đầu vẫn không chớp mắt nhìn vào sách.
“Cậu.” Tạ Lang dở khóc dở cười, “Cậu giỏi thật đó… Lúc trước cậu cũng trải qua chín năm giáo dục bắt buộc như vậy sao? Với lại, rõ ràng là cậu tự nói chuyện, mình không có.”
Đại Đầu im lặng, một lúc sau nói, “Tạ Lang, cậu có biết hôm nay có lễ khai giảng hay không?”
“Biết rõ.” Tạ Lang gật đầu.
Cái gì, cậu cũng biết hả?” Ánh mắt Đại Đầu vẫn không hề rời khỏi sách giáo khoa, điểm này cũng khiến Tạ Lang hơi khâm phục.
“Ầy, chẳng lẽ không nên biết điều này sao?” Tạ Lang im lặng, anh đã biết việc hôm nay sẽ tổ chức lễ khai giảng từ tối hôm qua rồi được không? Huống hồ, là phụ huynh của Tống Tử Uyên, không phải chú Tống cũng biết sao?
“Cậu nghe ai nói?” Đại Đầu không tin Tạ Lang lại biết trước cả anh ấy.
“Ầy, tối hôm qua mình nghe cha mình nói.” Tạ Lang không cho rằng nói cho Đại Đầu biết việc tối qua đưa Tống Tử Nhiên về nhà, sau đó thông qua chú Tống biết được việc này là một lựa chọn sáng suốt.
“Cha cậu đến chỗ cậu rồi hả?” Đại Đầu lập tức bị chuyển sự chú ý, cha Tạ Lang rất ít khi xuất hiện, cho dù Đại Đầu chơi thân với Tạ Lang như vậy, cũng chưa gặp được mấy lần.
“Đúng… Kỷ ủy đến rồi!” Tạ Lang nói được nửa câu, lập tức nhắc nhở, “Nhanh đọc sách đi!”
Sau khi đi vòng quanh lớp một vòng, Kỷ ủy Giang Hạo Duệ lại quay về chỗ ngồi của mình.
“Thật nguy hiểm!” Đại Đầu vui mừng nói.
“Choáng, còn không phải cậu tự khơi chuyện hả?” Tạ Lang xem sách.
“Mình, ôi, đọc sách đi, hết tiết lại nói…” Đại Đầu đành phải nhượng bộ.
“Vốn nên như vậy.” Tạ Lang nói một câu.
Sau hai tiết học, loa phát thanh trong phòng học bắt đầu thông báo mỗi lớp đến tập trung ở sân tập. Sau khi nghe được tin tức này, đám học sinh bắt đầu ồn ào:
“Tập trung? Có hội nghị thường kỳ hả?”
“Không phải đâu, có lẽ là nghi thức kéo cờ, không phải giờ là đầu tháng chín sao?”
“Không không không, có lẽ là lễ khai giảng.”
…
“Mọi người im lặng một chút, đừng làm ồn ào, xuống tầng theo thứ tự, Thể ủy, cậu dẫn đội.” Lớp trưởng xuất hiện ổn định tình hình.
“Mình?” Rõ ràng Đại Đầu hơi ngạc nhiên.
“Đúng vậy, cậu không phải Thể ủy sao? Đến lượt cậu rồi đó, dẫn đội đi.” Lớp trưởng nói với Đại Đầu.
“Được rồi.” Đại Đầu không thể không chấp nhận sự thật này.
“Ha ha, Đại Đầu, phải xem cậu rồi.” Tạ Lang đứng bên cạnh cười trên nỗi đau của người khác.
“Trước kia mình chưa từng làm Thể ủy…” Đại Đầu nhỏ giọng lẩm bẩm, “Mình sợ, mình sợ không làm được nhiệm vụ mà tổ chức giao cho mình…”
“Ha ha ha, cố lên, chàng trai trẻ.” Tạ Lang thấy may mắn vì bản thân không làm Thể ủy, nếu mỗi ngày đều để lớp học xếp hàng, anh sẽ không thể chấp nhận nổi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]