“Cuối cùng cũng tới!” Tống Tử Nhiên reo hò, Tạ Lang đứng sau lưng cũng thở dài, cuối cùng đã tới rồi… Ngày thường đi con đường này chỉ hết mười phút, sao hôm nay lại cảm thấy đi cả nửa tiếng chứ?
Phía trước mười mét là cánh cửa sắt loang lổ quen thuộc, cửa sắt nối với hàng rào gỗ màu đen, trên đó là những loại dây leo không biết tên quấn quanh, dưới ánh đèn trước cửa, nó vẫn đầy sức sống như cũ.
“Tạ Lang.” Tống Tử Nhiên đột nhiên gọi.
“Hửm?” Tạ Lang bị Tống Tử Nhiên đột nhiên gọi tên như thế, chứ không phải gọi là anh Lang, rõ ràng hơi không quen…
“Sao thế?” Tạ Lang hỏi.
“Em,” Tống Tử Nhiên hơi bối rối, đưa tay vuốt tóc mái trên trán một chút, cúi đầu nói nhỏ: “Cái kia…”
Tạ Lang ôm quần áo, nhìn dáng vẻ này của Tống Tử Nhiên, không hiểu ra sao, có chuyện gì mà ấp úng như vậy chứ? Khó hiểu…
Tống Tử Nhiên vẫn không biết nên nói như thế nào. Làm sao bây giờ? Nói hay không? Chẳng may… Anh Lang không đồng ý thì làm sao bây giờ? Được rồi, nói đi!
Cuối cùng Tống Tử Nhiên lấy hết can đảm, ngẩng đầu nhìn quần áo huấn luyện quân sự mới trong tay Tạ Lang, “Đưa quần áo cho em đi, cảm ơn anh, Tạ Lang…”
“Anh còn tưởng rằng em muốn nói gì chứ, không cần cảm ơn anh việc cầm quần áo, nên làm thôi!” Tạ Lang thở dài, còn tưởng rằng Tống Tử Nhiên định giống như lúc khai giảng chứ… Vậy sẽ không hay rồi…
“Em đến nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-trinh-thanh-xuan-cho-giai/3482935/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.