“Ôi chao, đúng rồi, hôm nay tiết mấy học tiếng Anh thế?” Đại Đầu nghĩ tới.
“Tiết thứ tư của buổi sáng, cậu không nhìn sao? Không phải bên trái bảng đen có à?” Tạ Lang mỉm cười, trêu chọc, “Thì ra cũng có cái mà cậu không biết?”
Đại Đầu tỏ vẻ tức giận, hừ một tiếng, “Mình thiên về phương diện vĩ mô, lại nói, biết về giáo viên còn quan trọng hơn biết tiếp theo là tiết học nào, có rất nhiều tiết học, nhưng giáo viên bộ môn chỉ có một thôi!”
“Ha ha ha, cậu giỏi, mình không nói lại cậu.” Tạ Lang cười nói.
“Không bằng chúng ta đánh cược một cái đi.” Đôi mắt Đại Đầu hơi di chuyển.
“Đánh cược cái gì?” Tạ Lang thờ ơ hỏi, kết quả đánh cược không quan trọng, dù sao đã định sẵn thắng thua rồi. Nhưng có lẽ lần này sẽ có cơ hội… thay đổi cách chơi toàn thua một chút…
“Đánh cược?” Sách Thiếu Ly tò mò.
Hiếm khi nào Sách Thiếu Ly mở miệng, Tạ Lang lập tức giải thích không ngừng, “Đánh cược là một cách trao đổi và phát triển tình cảm của mình và Đại Đầu, đương nhiên người thua sẽ phải mời ăn cơm, chỉ là cách trừng phạt này hơi vô nhân đạo, bởi ăn cơm rất đắt…”
“Ừ ừ,” Lúc đầu Đại Đầu còn gật đầu đồng ý, nghe được đoạn sau cũng cảm thấy bất thường, “Vô nhân đạo? Mỗi lần cậu thua không phải là mình mời ăn cơm à? Thì ra cậu cũng biết đắt…”
“Chờ một chút, người thắng mời người thua ăn cơm?” Sách Thiếu Ly sờ cằm, “Điều này thật sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-trinh-thanh-xuan-cho-giai/3482918/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.