Đại Đầu cũng phát hiện tình huống này, “Đây là muốn lặp lại sao? Không thể nào…”
Tạ Lang hít sâu một hơi, “Chắc chắn sẽ không, giáo viên Hoa Trung rất nghiêm khắc, không thể nào…”
Sách Thiếu Ly nhẹ nhàng nở nụ cười, “Hơi không ổn…”
Tạ Lang ngạc nhiên nhìn Sách Thiếu Ly, chỉ trong vòng mười phút ngắn ngủi lại cười lần thứ hai! Mấy năm qua không gặp, sao Sách Thiếu Ly lại thay đổi lớn như vậy chứ?
“Đi thôi, đến căng tin ăn sáng xong rồi nói.” Sách Thiếu Ly không dừng lại, tiếp tục đi thẳng về phía trước.
“Đi thôi,” Tạ Lang lắc đầu, nói với Đại Đầu, “Còn không để ăn sáng…”
Đi qua chỗ rẽ, Tạ Lang ngẩng đầu nhìn, bốn chữ “Căng tin Hoa Trung” rồng bay phượng múa đã xuất hiện trong tầm mắt.
Căng tin có tổng cộng năm tầng, về cơ bản là thiết kế pha lê, xem ra nhà thiết kế còn có ý khác… Từ bên ngoài có thể nhìn thấy đám đông ở bên trong, lúc này có thể xuyên qua cửa kính nhìn học sinh đang xếp hàng mua cơm.
“Xem ra rất được yêu thích…” Đại Đầu hơi kích động, “Nhanh vào đi, đến muộn sẽ không còn đồ ăn ngon nữa.”
“Đi thôi.” Tạ Lang cũng không kịp chờ đợi nữa, không biết bữa sáng như thế nào…
“Chờ một chút, dừng lại đã.” Sách Thiếu Ly lên tiếng.
“Sao thế?” Tạ Lang và Đại Đầu đồng thời quay lại, ngạc nhiên hỏi, nhưng Sách Thiếu Ly cũng không giải thích.
“Nghe nói tối hôm qua trên diễn đàn của trường chúng ta có lan truyền một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-trinh-thanh-xuan-cho-giai/3482916/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.