Lúc mọi người bắt đầu giới thiệu bản thân, bầu không khí xa lạ ở trong lớp dịu đi rất nhiều.
“Chào các bạn, mình tên Lộ Gia Hào, sở thích là chơi… ‘Tên lính muốn làm tướng quân’…” Hiển nhiên Lộ Gia Hào hơi xấu hổ, lúc giới thiệu bản thân cũng không trôi chảy. Đám con trai phía dưới tự động bỏ qua điều này, âm thanh đồng ý vang lên, bọn mình cũng thích chơi, Tạ Lang như nghe thấy tiếng lòng của đám con trai.
“Chào các bạn, mình tên Đinh Giản, rất vui khi được gặp các bạn, sau này chúng ta là bạn cùng lớp rồi…”
“Chúc các bạn buổi tối vui vẻ, mình là Chương Tường, mình rất vui khi được đến lớp ba…” Người ta còn chưa giới thiệu xong, đám con trai ngồi dưới đã hưng phấn bắt đầu vỗ tay rồi.
Nguyên nhân vô cùng đơn giản, Chương Tường là một cô gái rất xinh đẹp, dùng lời nói của một học giả nổi tiếng nào đó thì: “Cô ấy rất xinh đẹp, nhưng vẻ đẹp vừa đúng, không cần vừa ra khỏi cửa đã phải vũ trang đầy đủ đề phòng người khác có ý đồ xấu.”
Là một lớp học khoa học tự nhiên, bình thường đều rất ít con gái, con gái xinh đẹp lại càng ít hơn, chắc chắn cũng quý giá như gấu trúc vậy…
Không có gì ngạc nhiên khi đám con trai kích động như thế, cuối cùng có thể tìm được một màu sắc xinh đẹp trong kiếp học tập buồn tẻ vô vị rồi…
Tạ Lang nhìn Chương Tường đứng trên bục giảng, anh đã gặp quá nhiều người xinh đẹp rồi…
Đại Đầu rất kích động: “Xem ra, trừ cô ấy ra thì không còn ai có thể là hoa khôi lớp rồi.”
Tạ Lang bình tĩnh: “Có lẽ vậy.”
…
Không lâu sau, đến lượt Tạ Lang đi lên giới thiệu, trong lòng Tạ Lang vẫn còn chút căng thẳng, dù bạn học nam trong lớp sẽ không xảy ra tình huống “vây xem” như ban sáng, nhưng dù sao vẫn hơi lo lắng…
“Kẻ hèn là Tạ Lang, tính tình ôn hòa, mới đến đây, nhờ các cậu chỉ bảo nhiều hơn.” Tạ Lang nói xong, hơi khom lưng chào.
Cuối cùng đã nói xong rồi, Tạ Lang vội vàng quay về chỗ ngồi.
“Hả, vì sao mọi người không vỗ tay chứ?” Sau khi Tạ Lang ngồi vào chỗ mới phát hiện ra điều kỳ lạ. Cho dù hơi dở, cũng phải cổ vũ một chút chứ, không phải mấy bạn học trước đều nhận được tiếng vỗ tay à? Nhưng sau khi bản thân giới thiệu xong, mọi người lại rất yên tĩnh…
Lúc này Đại Đầu mới tỉnh lại, “Cậu tự giới thiệu như vậy… Rất làm dáng đó!”
“Có sao? Mình chỉ cảm thấy mọi người nói quá dài dòng, vì vậy mới làm khác một chút thôi, rất khiêm tốn đó…” Tạ Lang trả lời nghiêm túc.
“Khiêm tốn? Ha ha, khí thế của cậu đã chèn ép cả lớp khiến mọi người không cách nào nhìn thẳng vào cậu rồi… Lại còn tỏ vẻ nghiêm túc như vậy, nhất là cái cúi chào cuối cùng, có thể gọi là vẽ rồng điểm mắt rồi,” Đại Đầu cười trên nỗi đau của người khác, “Lần này thú vị rồi, cả lớp sẽ biết bộ mặt thật của cậu, ha ha ha ha…”
“Có sao? Nào có?” Tạ Lang rất buồn bực…
Lúc Tạ Lang đang buồn bực, cả lớp đã tự giới thiêu xong rồi. Đại Đầu rất nhàm chán thống kê số lượng nam nữ một chút, lớp có tất cả bốn mươi lăm học sinh, trong đó hai mươi bảy học sinh nam, mười tám học sinh nữ, sau này mười tám học sinh nữ đó được đám con trai gọi đùa là “Mười tám vị La Hán”, đương nhiên bọn họ không biết…
Lúc này lớp trưởng tạm thời Trần Hân Thiến mở miệng: “Được rồi, các bạn đã tự giới thiệu bản thân rồi, vậy chúng ta bầu chọn ban cán sự lớp đi.”
Ban cán sự lớp, chọn ban cán sự lớp? Các bạn học bắt đầu nhỏ giọng bàn tán.
“Do bây giờ mọi người còn chưa quen nhau,” Trần Hân Thiến bắt đầu quá trình lãnh đạo, “Chúng ta áp dụng cách tự đề cử bản thân được không?”
Thấy bên dưới không có ai phản đối, Trần Hân Thiến bắt đầu liệt kê các chức vụ trong ban cán sự, “Cần tất cả tám cán sự lớp, theo thứ tự là, lớp phó, ủy viên kỷ luật, bí thư chi Đoàn, ủy viên học tập, ủy viên đời sống, ủy viên giải trí, ủy viên thể thao, ủy viên lao động.”
Sau khi nói xong, cô ấy hơi khựng lại, “Mình là lớp trưởng tạm thời, những người khác phải có năng lực mới được. Để tiện xưng hô, ủy viên kỷ luật gọi tắt là Kỷ ủy, Đoàn ủy, Thể ủy, Lao ủy, mấy người khác thì không có tên gọi tắt nữa.”
Thấy mọi người gật đầu, Trần Hân Thiến nói tiếp: “Mọi người suy nghĩ một chút, xem bản thân có thể làm được không?”
Cả lớp im lặng, vẫn chưa có người nào muốn làm cán sự lớp, dù sao cũng tốn công mà không có kết quả…
“Khụ khụ,” Lúc mọi người còn đang im lặng thì tiếng ho khan bất chợt vang lên.
“Ai thế?” Mọi người nhìn xung quanh, lúc này Giáo viên chủ nhiệm đi vào.
Thì ra Giáo viên chủ nhiệm vẫn đứng sau cửa theo dõi, Tạ Lang đột nhiên hiểu rõ, lại nhớ tới phần giới thiệu khiêm tốn của bản thân, anh không nhịn được che mặt… Xấu hổ, quá xấu hổ.
“Vừa rồi các em tự giới thiệu rất tốt, việc bầu chọn ban cán sự, để ngày mai rồi nói sau.” Cô giáo Trương liếc nhìn Trần Hân Thiến một cái, Trần Hân Thiến yên lặng đi về chỗ ngồi.
“Vừa rồi lớp trưởng tổ chức rất tốt,” Giáo viên chủ nhiệm nói ra mục đích chính của mình, “Các bạn nam trong lớp hãy chuyển bàn ghế dư thừa lên phòng học trống ở trên tầng bốn đi.”
Hóa ra là chuyển bàn, Tạ Lang nghĩ thầm.
“Chỉ cần dãy con trai các em đi thôi.” Giáo viên chủ nhiệm chỉ dãy của Tạ Lang.
Thế là đám con trai bắt đầu đi chuyển bàn ghế.
Nhân cơ hội chuyển bàn ghế, Tạ Lang phát hiện thì ra tòa nhà dạy học này có tất cả bốn tầng, mỗi tầng đều có sáu phòng học, nhưng phòng học tầng bốn đều trống không.
“Kỳ lạ, sao lại trống không chứ?” Tạ Lang buồn bực nói thầm, trường học chẳng lẽ có tiền đến mức xây một tầng làm phòng học trống, chỉ để đặt bàn ghế?
“Lúc trước cũng có học sinh đi học ở tầng bốn, nhưng năm ngoái trường học xây một tòa nhà cho lớp Đặc biệt, cũng có bốn tầng, sau này lớp Đặc biệt từ khối mười đến khối mười hai đều học ở đó. Vì vậy tòa nhà dạy học này thiếu mất mấy lớp, liền để trống như vậy.”
Đột nhiên nghe thấy có người giải thích, Tạ Lang hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn lên, hóa ra là chàng trai xấu hổ tên Lộ Gia Hào kia.
“Cảm ơn cậu, nhưng dù như vậy, hình như cũng hơi nhiều phòng học…” Tạ Lang nghi ngờ.
“Rất đơn giản, kỳ thi của Hoa Trung luôn rất nghiêm túc, có thêm mấy phòng học, thuận tiện kéo dãn khoảng cách kiểm tra được trình độ thật sự của học sinh.” Lộ Gia Hào không sợ người khác làm phiền, tiếp tục giải thích.
“Ồ, thì ra là thế, cảm ơn cậu đã nói cho mình biết, mình tên Tạ Lang, mới chuyển đến lớp mười một.” Tạ Lang không chắc chắn Lộ Gia Hào có biết tên của anh không.
Xấu hổ, vô cùng xấu hổ, Tạ Lang không biết nên nói gì tiếp nữa.
Ồ, cậu mới chuyển tới à? Bảo sao lại không biết những điều này, Hoa Trung là trường cấp ba năm sao ở khu vực này đó…” Lộ Gia Hào bắt đầu không ngừng nói về chuyện cũ huy hoàng của Hoa Trung.
Tạ Lang tỏ vẻ thành thật nghe, trong lòng lại rất bất đắc dĩ, cùng là một người nói, chẳng lẽ vẻ xấu hổ của Lộ Gia Hào còn phân chia giai đoạn sao? Không hiểu nổi…
Nhưng sau cuộc nói chuyện một phía của Lộ Gia Hào, Tạ Lang cũng hiểu rõ câu chuyện của Hoa Trung.
Hàng năm, số học sinh của Hoa Trung đỗ vào các trường đại học hạng nhất đã đạt tới một trình độ đáng sợ, được mọi người ngưỡng mộ gọi là “Cái nôi của trường đại học”, “Nhà máy xử lý thi đại học”. Người sáng lập ra Hoa Trung cũng là một vị học giả nổi tiếng thời Dân quốc. “Kiên trì cố gắng, không quên suy nghĩ ban đầu, hăng hái tiến bước trau dồi kiến thức.” là thông điệp ông ấy gửi gắm cho Hoa Trung, sau này cũng trở thành khẩu hiệu của trường.
Điều bất ngờ là, cho dù đang ở thời đại tin tức, mọi người không cần suy nghĩ tỉ mỉ khi bình luận trên mạng, thì Hoa Trung có lịch sử gần trăm năm lại chưa từng có bình luận tiêu cực. Một mặt do trường học quản lý nghiêm ngặt, học sinh cũng phải trải qua sự sàng lọc chặt chẽ, chất lượng rất cao; mặt khác là do mọi người có tình cảm sâu sắc với Hoa Trung, trong đó cũng không thiếu sự kính trọng, sợ hãi.
Hoa Trung nằm ở một thành phố hạng nhất, mọi người đều tin tưởng một câu nói: “Chỉ cần bạn có thể đi vào Hoa Trung, vậy đã bước nửa chân vào trường đại học danh tiếng rồi.”
Dưới sức ảnh hưởng của Hoa Trung và sự cố gắng bền bỉ của lãnh đạo nhà trường, Hoa Trung vẫn giữ được địa vị riêng trong nền giáo dục của thành phố. Đương nhiên, Hoa Trung đã trở thành niềm kiêu ngạo của mọi người.
Sự tài giỏi này khiến trong lòng Tạ Lang rất hoảng sợ.
“Còn có, lớp Đặc biệt là trọng điểm bồi dưỡng của trường học để chạy nước rút vào các trường học danh tiếng trong nước và quốc tế.” Lộ Gia Hào lại nói thêm.
Trường danh tiếng quốc tế?” Tạ Lang nghi ngờ.
“Đúng vậy, hàng năm sẽ có các trường danh tiếng của nước ngoài đến Hoa Trung tuyển sinh, vì dụ như Massachusetts, Yale… thỉnh thoảng Harvard cũng tới.” Lộ Gia Hào nói rất tự hào.
“Vậy à…” Tạ Lang không biết nói gì để diễn tả sự hoảng sợ trong lòng mình, lúc cha yêu cầu anh chuyển đến trường cấp ba này, cũng không nói với anh những điều như vậy…
“Hắc hắc, nhưng lớp Đặc biệt cạnh tranh rất gay gắt, hàng năm số người được chọn cũng chỉ trên năm đầu ngón tay thôi, hơn nữa, nói nhỏ cho cậu biết, trong năm nay Hội đồng quản trị của trường học đã đổi một vị Hiệu trưởng khác, vị Hiệu trưởng mới này đã quyết định lớp Đặc biệt không còn là kiểu đã hình thành thì không thay đổi, phải có cạnh tranh!” Dường như rất hài lòng với vẻ mặt ngạc nhiên của Tạ Lang, Lộ Gia Hào lại nói tiếp.
“Cạnh tranh?” Tạ Lang tiếp tục nghi ngờ.
“Đó là hàng năm lớp Đặc biệt phải là lớp có đánh giá tổng hợp tốt nhất, dù bây giờ lớp đặc biệt là lớp một và lớp hai, nhưng năm sau cũng có thể là lớp ba của chúng ta. Sau đó chúng ta sẽ biến thành lớp một lớp hai, người bị đào thải sẽ là lớp sau chúng ta.” Lộ Gia Hào nói tiếp.
Tạ Lang nghĩ thầm, đúng là khác thường. Tuy nhiên, lại thúc đẩy người ta hăng hái phấn đấu đấy…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]