Tạ Lang không khỏi cúi đầu suy nghĩ, đi hay không đi, đây là cả một vấn đề. Kiên cường từ chối lời mời rồi đối mặt với sự nhõng nhẽo đòi hỏi của Tống Tử Nhiên, hay vui vẻ đồng ý rồi đối mặt với sự hỏi han ân cần của người lớn? Trong hai cái này, cái nào thích hợp hơn chứ?
Đại Đầu đứng bên cạnh lúng túng cười, “Nếu không, hai người trò chuyện nhé? Mình đi ăn cơm trước?”
“Không được!” Tạ Lang nói.
“Không đi nữa thì không có cơm đó! Khi đó chúng ta đến chỉ ăn thức ăn sao?” Trong lòng Đại Đầu nóng như lửa đốt.
Tống Tử Nhiên mỉm cười, trong nụ cười xen lẫn chút ranh mãnh, “Anh Lang, anh Lang, anh đồng ý đi mà… Buổi tối anh cũng không có việc gì!” Lời nói ngây thơ uyển chuyển, khiến người ta không nỡ từ chối.
Bị kẹp giữa lời mời của cha Tống Tử Nhiên và căng tin trường, cuối cùng Tạ Lang cũng đưa ra lựa chọn: “Được rồi, anh sẽ đi, sau khi kết thúc lớp tự học buổi tối được không?”
“Lớp tự học buổi tối? Được!” Tống Tử Nhiên không biết gì hết, rất vui vẻ, lập tức gật đầu, “Sau khi tan học em sẽ chờ anh ở cồng trường, chắc chắn phải tới đó!” Cô hoàn toàn quên mất lớp tự học buổi tối lúc kết thúc cũng là mười giờ rồi.
“Ừ ừ, em đã ăn chưa? Chưa ăn thì đi đi!” Tạ Lang vội vàng muốn đuổi cô đi.
“Nếu không chúng ta cùng đi ăn nhé?” Tâm trạng của Tống Tử Nhiên rất tốt, không nhịn được bắt đầu trêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-trinh-thanh-xuan-cho-giai/3482909/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.