Trần Hàm Hàm hít một hơi thật sâu: “Tôi đã sớm hết hi vọng với Cố Uyên rồi, vào ba năm trước. Tôi là muốn nói cho cậu biết, không phải tất cả mọi người đều sẽ chờ đợi tại chỗ.” Cô ta có ý ám chỉ nói, “Tôi chỉ là bất bình thay cho cậu ấy, Cố Uyên không phải là đối tượng cho trò đùa của cậu, cậu căn bản không xứng đáng với sự chờ đợi của cậu ấy. Nếu như cậu còn không quý trọng, thì sớm muộn gì cũng sẽ có người cướp cậu ấy đi. Người đó, cho dù không phải là tôi, thì cũng sẽ là một người khác.”
Động tác lật trang của Phương Tranh dừng lại, vô cùng bất ngờ.
“… Nghe nói bây giờ cậu ta hình như đang làm bác sĩ tâm lý ở bệnh viện tư nhân, tên là Hồng Thụ Lâm hay Lục Thụ Lâm Lam Thụ Lâm gì đó?”
Bệnh viện tâm lý này, vừa mới nghe Từ Ninh Tư nhắc qua. Hình như là bệnh viện tư nhân nơi Trần Hàm Hàm làm việc?
Trùng hợp như vậy sao?
Cả địa chỉ bệnh viện, trong báo cáo cũng ghi, địa điểm gần nhà của cha ruột Tiểu An An.
Một đường không nói lời nào.
Đầu tiên Cố Uyên chở Phương Tranh về công ty lấy hồ sơ liên quan, rồi lại xuất phát đến Bệnh viện Tâm lý Hồng Thụ Lâm.
Nửa giờ sau, đã tới điểm đến.
Cố Uyên lái xe vào hầm để xe của Bệnh viện Tâm lý Hồng Thụ Lâm, rồi đậu xe.
Sau khi xuống xe, Phương Tranh đi về phía anh, rất tự nhiên khoác cánh tay của anh.
Cả người Cố Uyên cứng đờ, phản ứng giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-trinh-ngu-say/572073/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.