Cảnh vật trên đường vô cùng náo nhiệt, Sơ Nghiên lại đột nhiên nhớ đến Cung Yến lần đầu nàng vào cung khi đến thế giới này. Mặc dù ban đầu có chút không thú vị, hôm đó cũng là ngày nàng cùng đám Thủy Y Họa kết bái, sau đó còn mời Bắc Minh dùng một bữa. Nói đến Bắc Minh, cũng đã lâu rồi không nhìn thấy hắn, có lẽ là đã rời khỏi Đông Nhạc quốc rồi đi? Cũng không biết hắn hiện tại thế nào.
Lam Nguyệt chợt muốn cười, nàng và hắn chẳng qua là ân tình cứu giúp một chút, người ta còn không hề cảm kích, hiện tại chắc gì đã còn nhớ nàng là ai.
Sau đó đến... ừm, nàng gặp hắn, nói mới nhớ, đó là lần duy nhất nàng thấy hắn mặc bạch y, ừm, so với tử y càng tiền khí hơn mười phần.
Đêm đó cùng ngắm bầu trời đêm rực rỡ nhất của Đông Nhạc Quốc, nàng rung động.
Ứ, chắc là từ lúc đó, hoặc là trước đó, nàng đối với hắn liền nhớ mãi không quên. Chờ ta đến Thượng giới rồi, phải lập tức đem người cướp về. Hắn ưu tú như vậy, phải cướp về trước rồi tính.
Nhắc đến người kia, khóe môi Lam Nguyệt lại bất giác nâng lên. Dung Tuyết và Phượng Lam Vũ nhìn Lam Nguyệt đột nhiên cười một mình, hai mặt nhìn nhau.
"Nguyệt Nhi, nghĩ đến cái gì mà cười ngốc như vậy ?"
Dung Tuyết ngồi ngay bên cạnh nàng, nhịn không được cười khẽ nói.
Lam Nguyệt hoàn hồn, nhìn hai người trong xe nhìn mình đầy nghi vấn, khẽ ho một tiếng,
"Ta không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-ton-cuu-thien-khuynh-thanh-tuyet-sac-linh-tran-su/3647509/chuong-198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.