Lam Nguyệt rũ mắt, nàng muốn nhận người cha này... cũng muốn tha thứ cho ông ấy. Mọi thứ tưởng chừng thật dễ dàng, lời đến bên miệng lại không có cách nào thốt lên. Một tiếng cha mang theo vô vàng cảm xúc phức tạp trong lòng, thật sự khó mà thốt thành lời.
"Phượng Lam Nguyệt ! Tỷ mau ra đây đi !"
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng kêu lớn, thanh âm kia đúng là gọi tên Lam Nguyệt. Nàng hồi thần, thông qua cửa sổ nhìn xuống dưới, Phượng Lam Vũ ở bên dưới đang lục tung khắp nơi tìm nàng.
"Phượng Lam Nguyệt, nếu tỷ không xuất hiện, tỷ chắc chắn sẽ phải hối hận !"
"Phượng Lam Nguyệt !!"
Lam Nguyệt nhìn Phượng Lam Vũ nôn nóng mà kêu tên nàng, nàng nắm chặt thành cửa sổ, sau đó tung người từ trên lầu nhảy xuống, đứng trước mặt Phượng Lam Vũ.
"Có chuyện gì ?"
Lam Nguyệt vừa mở miệng, Phượng Lam Vũ lập tức đi đến kéo nàng đi. Lam Nguyệt vung tay, rút tay mình khỏi tay Phượng Lam Vũ. Lam Nguyệt khẽ nhíu mày.
"Nói rõ ràng."
Phượng Lam Vũ nhìn bàn tay bị hất văng, cũng không nổi giận, chỉ nói:
"Phụ thân trúng Phệ tâm độc rồi, chắc chắn sẽ không qua khỏi hôm nay, chẳng lẽ tỷ không muốn gặp ông ấy lần cuối sao ?"
Phệ tâm độc !!!
Gương mặt Lam Nguyệt tối sầm, nàng cứ nghĩ Phượng Lâm Thiên chỉ bị phế hết tu vi, không ngờ lại là bị hạ Phệ Tâm độc !
Phệ Tâm độc là một loại độc ăn mòn tu vi của người bị hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-ton-cuu-thien-khuynh-thanh-tuyet-sac-linh-tran-su/2313757/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.