"Thiếu chủ."
Giọng nói Thiếu Ninh vang lên phía sau Lam Nguyệt. Nàng chậm rãi đứng lên, xoay người lại.
"Thiếu Ninh cô cô, bí cảnh này hiện tại thuộc quyền sở hữu của ta sao ?"
"Vâng."
Thiếu Ninh rũ mắt, nhẹ nhàng đáp một tiếng.
Lam Nguyệt gật đầu. Bí cảnh này không lớn, có vẻ phụ mẫu nàng chỉ dùng nơi này để sinh sống mà thôi.
"Cô cô, con muốn bí cảnh này trở thành cấm địa của Phượng gia."
"Mọi việc theo ý thiếu chủ... không, chủ thượng."
Thiếu Ninh cung kính quỳ trước mặt Lam Nguyệt. Giống hệt như năm xưa, bà quỳ trước mặt Dung Tuyết, hô một tiếng chủ thượng.
Lam Nguyệt chôn cất Phượng Lâm Thiên bên trong bí cảnh, sau đó lại đi vào căn nhà tranh kia. Mọi thứ bên trong vô cùng bình dị, cũng không có gì đặc biệt. Có lẽ nơi này Phượng Lâm Thiên và Dung Tuyết đã sống như một cặp vợ chồng bình thường.
Lam Nguyệt đến bên chiếc giường cũ ngồi xuống nhẹ nhàng vuốt ve chiếc chăn cũ.
Mặc dù đã rất nhiều năm không ai sống trong này, Lam Nguyệt cũng chưa từng sống ở đây, nhưng nàng lại cảm thấy vô cùng ấm áp.
Bàn tay Lam Nguyệt vô tình chạm phải một thứ gì đó gói trong chăn. Nàng nhíu mày, đưa tay sờ vào.
Một chiếc hộp gỗ nhỏ được giấu bên trong. Chiếc hộp rất bình thường, không có gì đặc sắc, rõ ràng không khóa, nhưng khi Lam Nguyệt muốn mở ra, lại không cách nào mở được.
Có cấm chế !
Một vật bình thường chắc chắn không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-ton-cuu-thien-khuynh-thanh-tuyet-sac-linh-tran-su/2313756/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.