"Giúp tôi, tìm Mị Ảnh, đa tạ."
Lời cuối cùng mà Lam Nguyệt nói cuối cùng với nàng lúc chết, cũng chỉ vẻn vẻn vài chữ.
_______
Dưới chân núi đổ sụp, tiếng tích tách cháy xén vẫn còn vang lên khe khẽ, sau trận nổ đêm qua, mọi thứ ở đây gần như thiêu hủy toàn bộ, thu hút vô số người chú ý. Chẳng bao lâu cảnh sát sẽ nhanh chóng vào cuộc điều tra.
Lúc này, ngọn lửa vẫn cháy dữ dội, một bóng người lại nhẹ nhàng đi lại giữa đó, tựa hồ đang tìm kiếm gì đó.
"Ta còn tưởng cô sẽ trụ nổi."
"Độc của ta cũng dám ép, ngu xuẩn !"
"Cũng không biết là ở đâu."
Người nọ lẩm bẩm một tiếng, giọng nói thanh thúy mềm mại, rõ ràng là một cô gái. Cô suy tư trong chóc lát, có lẽ do ánh lửa quá mức rực rỡ, không rõ biểu cảm cùng sắc mặt của cô. Chợt nghĩ đến cái gì, thiếu nữ xoay người, hướng sườn núi đi đến.
Vách núi cũng bị lở nghiêm trọng, nhưng ở đây có tìm thấy hơn trăm cái xác cháy đen, chứng tỏ vây công xảy ra ở đây.
Cô trầm ngâm một chút, từ trên vách núi thả người nhảy xuống. Ở độ cao này rơi xuống, người thường hẳn phải quăng thành một bãi thịt không thể nghi ngờ !
Bất quá, mắt thấy thiếu nữ rơi xuống đất, xung quanh cô đột nhiên hiện lên điểm điểm hồng quang. Hồng quang đem cô bao phủ, nhẹ nhàng tiếp đất.
Ánh sáng nhợt nhạt xẹt qua gương mặt cô, lộ ra đường nét tinh mỹ, khoé môi mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-ton-cuu-thien-khuynh-thanh-tuyet-sac-linh-tran-su/2313696/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.