Sau khi đạt thành giao ước với Hoa Âm, nó liền đem mị thuật sử dụng với người của nhà đấu giá hóa giải, cùng Lam Nguyệt rời khỏi nhà đấu giá.
Đoàn người vừa ra khỏi Thiên Dung Thành, liền cảm nhận được một mùi máu tươi nồng đậm. Lam Nguyệt hơi cau mày, vừa ra khỏi thành, đám người này liền không nhịn được ra tay giết người cướp của rồi sao ?
Lam Nguyệt nhấc màn xe ngựa, hơi nhíu mày nhìn quang cảnh xung quanh bị tàn phá. Chiến trận này, xem ra cũng không nhỏ, hai bên đánh nhau kịch liệt, xem ra thực lực ngang bằng, cũng không biết là cướp được hay không. Bất quá nàng cũng không rảnh xen vào chuyện của người khác.
Xa phu “di” một tiếng cho dừng ngựa, đối với bọn họ trong xe nói:
“Đại nhân, phía trước vừa có một trận đánh, mạo hiểm đi qua rất nguy hiểm, chúng ta đi đường vòng được không ?”
Lam Nguyệt nâng mi, đánh nhau sao ? Còn không phải là đám người kia chờ không nổi nữa, vừa rời thành đã nổi sát tâm giết người đoạt báu ?
Lam Nguyệt nàng cũng không tranh phiền phức, liền thuận miệng nói:
"Được, tránh đi."
"Vâng."
Xa phu đáp một tiếng, lập tức đổi hướng xe ngựa. Hoa Âm nâng nâng mi, có chút bất ngờ nhìn Lam Nguyệt nói:
"Ngươi không có hứng thú với Hồi Thần Đan sao ? Với năng lực của ngươi, cướp đoạt Hồi Thần Đan không phải thật dễ dàng ?"
Lam Nguyệt nâng mi, nàng cũng không bị mất hồn phách, lấy Hồi Thần đan này làm gì ? Hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-ton-cuu-thien-khuynh-thanh-tuyet-sac-linh-tran-su/2313694/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.