🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Sau khi đạt thành giao ước với Hoa Âm, nó liền đem mị thuật sử dụng với người của nhà đấu giá hóa giải, cùng Lam Nguyệt rời khỏi nhà đấu giá.

Đoàn người vừa ra khỏi Thiên Dung Thành, liền cảm nhận được một mùi máu tươi nồng đậm. Lam Nguyệt hơi cau mày, vừa ra khỏi thành, đám người này liền không nhịn được ra tay giết người cướp của rồi sao ?

Lam Nguyệt nhấc màn xe ngựa, hơi nhíu mày nhìn quang cảnh xung quanh bị tàn phá. Chiến trận này, xem ra cũng không nhỏ, hai bên đánh nhau kịch liệt, xem ra thực lực ngang bằng, cũng không biết là cướp được hay không. Bất quá nàng cũng không rảnh xen vào chuyện của người khác.

Xa phu “di” một tiếng cho dừng ngựa, đối với bọn họ trong xe nói:

“Đại nhân, phía trước vừa có một trận đánh, mạo hiểm đi qua rất nguy hiểm, chúng ta đi đường vòng được không ?”

Lam Nguyệt nâng mi, đánh nhau sao ? Còn không phải là đám người kia chờ không nổi nữa, vừa rời thành đã nổi sát tâm giết người đoạt báu ?

Lam Nguyệt nàng cũng không tranh phiền phức, liền thuận miệng nói:

"Được, tránh đi."

"Vâng."

Xa phu đáp một tiếng, lập tức đổi hướng xe ngựa. Hoa Âm nâng nâng mi, có chút bất ngờ nhìn Lam Nguyệt nói:

"Ngươi không có hứng thú với Hồi Thần Đan sao ? Với năng lực của ngươi, cướp đoạt Hồi Thần Đan không phải thật dễ dàng ?"

Lam Nguyệt nâng mi, nàng cũng không bị mất hồn phách, lấy Hồi Thần đan này làm gì ? Hơn nữa, người ta còn dùng để cứu người, nàng cũng không độc ác đến mức cùng người ta cướp đoạt mạng sống a.

"Đứng lại !!"

Sự tình quả thật không nằm trong tính toán của Lam Nguyệt, mặc dù nói nàng không có quản, nhưng không có nghĩa là phiền phức không tự tìm đến. Chỉ nghe phía xa truyền đến âm thanh đuổi giết, linh lực chấn động ngày một mạnh mẽ.

Một hồng y nữ tử bay nhanh hướng các nàng nơi này mà đến, công kích cũng hướng về phía này. Lam Nguyệt hơi nhíu mày, bàn tay khẽ vung lên, một màn linh lực trong suốt bao phủ xe ngựa, luồng công kích kia vừa chạm đến, liền biến mất không chút dấu vết.

Mộ Dung Lan Vi kinh ngạc, ánh mắt chợt lóe, lập tức xoay người chặng trước xe.

"Tôn giả cứu mạng, tại hạ Mộ Dung Lan Vi của Mộ Dung thế gia. Nếu ngài cứu giúp, Mộ Dung gia ta nhất định báo đáp."

Đại ca bên kia bị cầm chân rồi, cũng không biết huynh ấy hiện tại thế nào, có nguy hiểm gì không. Nếu được cao thủ này giúp đỡ, ta liền có thể quay lại hỗ trợ huynh ấy. Bọn chúng ỷ đông hiếp yếu vây công, là nàng đã lơ là cảnh giác đánh giá thấp bọn chúng rồi !

Lam Nguyệt hơi nâng mi. Mộ Dung thế gia nàng không biết, nhưng thanh âm này… ngược lại có chút quen tai.

“Các ngươi bớt lo chuyện bao đồng ! Đắc tội với gia tộc bọn ta, ngươi có chín cái mạng cũng không đủ !”



Đám người đuổi theo Mộ Dung Lan Vi cũng vừa hay đuổi đến, thấy có người ngăn cản liền trầm giọng cảnh cáo.

“Ồ ? Uy phong lớn như vậy ?”

Lam Nguyệt ở trong xe ngựa nói vọng ra, có chút hứng thú.

“Đến Thần Điện các ngươi cũng dám đụng vào ?”

Thần… Thần Điện !?

Đám người sửng sốt một chút. Cũng có chút e ngại. Vốn dĩ Thần Điện ở ẩn đã lâu, thế lực cũng dần suy yếu, gần như đều sắp chìm vào lãng quên, bọn họ không có gì phải e ngại.

Chỉ là hơn hai năm trước, đột nhiên xuất hiện một vị tôn giả từ Thượng Giới xuống, Thần Điện lần nữa tái xuất thiên hạ, mục đích không rõ ràng, càng khiến thế lực các nơi không dám manh động. Dù sao thì Thần Điện cũng là thế lực duy nhất có liên kết với Thượng Giới. Mặc dù bị thượng giới bỏ rơi đã mấy vạn năm, nhưng hiện tại có quật khởi hay không, khó mà nói.

Mồi đến tận miệng còn để bị cướp mất, bọn họ làm sao nuốt được khẩu khí này đây ?

“Thần Điện sứ giả sao có thể xuất hiện ở đây ? Hừ, các ngươi đừng mượn cáo oai hùm ! Đến ! Bắt lấy Mộ Dung Lan Vi ! Kẻ cản trở, giết không tha !”

Đám hắc y nhân vây lại, chớp mắt đem xe ngựa lẫn Mộ Dung Lan Vi vây công, không nói nhiều một lời liền tấn công qua.

“Xùy, tiểu Hoa Âm, đến lúc ngươi phát huy tác dụng đó, xử đám người này đi.”

Lam Nguyệt lười nhát tựa vào người Huyền Tịch, ra lệnh. Hoa Âm âm thầm liếc nàng một cái, có chút không cam tâm nhưng vẫn là ngoan ngoãn làm theo. Ai bảo nàng không đánh lại người này.

Đám người bên ngoài tu vi không thấp nha, thấp nhất cũng là Động Thiên Cảnh cao thủ, còn có một cao thủ Thiên Dương Cảnh tọa trấn. Bất quá với mị thuật khống tâm của Hoa Âm, đối phó đám người này không khó.

Hoa Âm phóng người lao ra khỏi xe, chỉ nghe nàng hét một tiếng âm lực nháy mắt lan tỏa, gần như chế ngự toàn bộ người bên ngoài. À, đến Mộ Dung Thanh Vi cũng không ngoại lệ.

Nàng âm thầm đổ mồ hôi, mặc dù nàng chỉ là Thiên Dương Cảnh trung cấp, nhưng dù sao cấp bậc này ở Huyền Linh đại lục cũng đã là cao thủ top đầu. Thế nhưng nữ tử kia vừa ra tay, đã có thể khống chế hành động của nàng. Mặc dù chỉ trong nháy mắt, nhưng nháy mắt đó, cao thủ đã có thể lấy mạng nàng rồi.

Hoa Âm đúng là lợi dụng mị thuật của mình, thành công giết chết năm vị Pháp Linh Cảnh cường giả vây công. Thân thủ của Hoa Âm không tồi, tốc độ cũng nhanh vô cùng. Mấy kẻ nàng giết đều không kịp phản ứng.

“Tịch, nhóc con này đi làm sát thủ còn rất ổn đó.”

Lam Nguyệt nghịch mớ tóc rũ xuống của Huyền Tịch, có chút cao hứng nói.

“Vậy không phải vừa đúng ý nàng ?”

Huyền Tịch tùy ý nàng, động tác trên tay cũng không có dừng, đem quả nho đã bóc sạch vỏ bỏ vào miệng nàng, nói.

“Haha… quả nhiên chỉ có chàng là hiểu ta.”



Lam Nguyệt cười lớn một tiếng, hướng người hắn cọ cọ làm nũng.

Cảm giác yêu đương này, đúng là không tệ a.

Diệp Mộng và Tiết Thanh Hàn nhìn nhau một cái, không hẹn mà cùng lên tiếng:

“Cái đó, sư tôn, ta ra ngoài xem tình hình một chút.”

“Tiểu thư, ta cũng ra ngoài xem thử.”

Cẩu lương này, dọc đường ăn đến ngấy rồi a.

“Tiểu nhân ngư, còn chưa giải quyết xong à ? Ăn chưa no ?”

Hoa Âm đang đánh với tên Thiên Dương cảnh dẫn đầu bên kia, liền nghe thấy thanh âm thiếu đánh vang lên phía sau. Nàng không khỏi phồng má trợn mắt mắng:

“Cút ! Đừng có ra làm vướng tay vướng chân lão nương !”

Hoa Âm một bên mắng, Tiết Thanh Hàn bên này lại vui vẻ cười lớn. Diệp mộng có chút đỡ trán. Cũng không biết Tiết Thanh Hàn chạm cái dây thần kinh nào, hắn và Hoa Âm vừa sáp lại, y rằng lập tức như chó với mèo. Hoa Âm cũng không khác gì mấy, bình thường làm một mỹ nhân yên tĩnh, nhưng động vào Tiết Thanh Hàn liền y như rằng dây thần kinh lý trí đều đứt hết.

Hai người này tách ra thì bình thường, nhưng gộp lại thì… một chút cũng không bình thường.

“Công tử, ngươi đến xem Mộ Dung tiểu thư, ta qua hỗ trợ Hoa Âm.”

Diệp Mộng lên tiếng, người đã phi về phía Hoa Âm. Tiết Thanh Hàn cũng chỉ có thể quay qua xem Mộ Dung Lan Vi.

Hắn lúc này vừa tu luyện lại, cũng chỉ mới bước nhập Sơ Linh Cảnh. Mặc dù tu luyện lại từ đầu, nhưng dù sao hắn cũng từng tu một lần, lần thứ hai đương nhiên sẽ nhanh hơn lần trước. Trong vòng 4 năm, trước khi Tam tông đại tuyển đệ tử diễn ra, hắn nhất định lần nữa quay lại đỉnh phong !

“Công tử ! Đại ca ta, đại ca ta dẫn dụ một phần kẻ địch, hắn cũng có nguy hiểm, mong các vị có thể hỗ trợ, Lan Vi vô cùng cảm kích !!”

Tiết Thanh Hàn khẽ cau mày, ở nơi này hiện tại muốn tìm người một người đang bị truy đuổi nữa, chắc là cũng không khó…

“Sư tôn, hay là ta đi xem thử.”

“Được rồi, bên kia hẳn cao thủ đẳng cấp cũng không thấp, ngươi đi với Thanh U đi.”

Lam Nguyệt nói một tiếng, chỉ thấy một luồng sáng xanh hơi lóe lên, một con chim màu xanh từ trong kiệu bay ra, ngạo nghễ đậu trên vai Tiết Thanh Hàn, còn kêu 2 tiếng.

Tiết Thanh Hàn lập tức phi thân đi tìm. Có Thanh U đi theo, cao thủ dưới Đế Phân Cảnh, không phải sợ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.