"Phượng Lam Nguyệt! Cút ra đây cho ta!"
Thanh âm giận dữ của Phượng Lam Thanh truyền đến. Nàng một phấn hồng y phục, tóc điểm trân châu trang sức, trên tay một cây trường tiên đỏ rực, tản ra lập loè linh lực, cạnh nàng vẫn là hai nha hoàn Lam Nguyệt gặp trước đó.
"A, Chẳng hay ngọn gió nào thổi Tam tiểu thư đến đây?"
Lam Nguyệt ngồi trên ghế chậm rãi rót cho bản thân một ly trà, à không là nước, bởi vì viện của nàng không có trà.
"Tiện nhân! Bổn tiểu thư đến, còn không cút ra đây!"
Phượng Lam Thanh tức giận quát, tay cầm trường tiên chỉ thẳng vào Lam Nguyệt.
"Nha? Tiểu tam hôm nay đến chỗ ta làm gì a"
Lam Nguyệt cười nhạt nói, gương mặt rõ ràng là tươi cười nhưng lại làm ba người đứng ở cửa vô ý thức rùng mình.
Phượng Lam Thanh khôi phục lại tinh thần, lúc này mới biết Lam Nguyệt mắng nàng, gương mặt tức giận đến đỏ bừng.
"Ngươi... Ngươi dám mắng ta tiểu tam?"
"Nga? Ta lúc nào mắng muội tiểu tam? Muội muội nói như vậy, thật khiến tỷ tỷ ta lòng đau như cắt a"
Lam Nguyệt mờ mịt nói, lại cười đến híp cả mắt, bàn tay khẽ vân vê ly trà.
Phượng Lam Thanh thẹn quá hoá giận, trường tiên trong tay vung lên, tựa như một đầu linh xà thẳng tiến đến chỗ Lam Nguyệt.
Mắt thấy trường tiên sắp chạm đến mặt Lam Nguyệt, bỗng ly trà vung lên, trường tiên vốn chạm đến mặt Lam Nguyệt liền đánh vào ly trà, nước trong ly văng ra, tạt ướt cả người Phượng Lam Thanh.
"Á"
Phượng Lam Thanh hoảng hốt hét lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-ton-cuu-thien-khuynh-thanh-tuyet-sac-linh-tran-su/1197673/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.