Rời khỏi Nhiệm vụ đường, Lam Nguyệt dở đấu bồng xuống, cất bước trên đường phố ồn ào, nàng ghé vào cửa hàng, mua chút đồ dùng. Nàng mua một ít cấp thấp linh dược, cùng một chút đồ dùng cần thiết.
Lam Nguyệt rời khỏi cửa tiệm, trên đường trở về nhà. Nàng bước ngang một hẻm nhỏ, bỗng truyền đến tiếng mắng:
"Cẩu tạp chủng! Dám đánh ta? Đánh chết ngươi!!"
Lam Nguyệt liếc mắt nhìn, một đám tiểu tử vây đánh một tiểu khất cái trên đất, đám tiểu tử kia quần áo khá đẹp, chắc là con nhà giàu, còn tiểu khất cái một thân áo nâu, lấm lem, đầu tóc bù xù, tuy bị đánh nhưng lại không rên lấy một tiếng.
"Các ngươi cho ta đánh! Dám vô lễ với bổn thiếu gia? Đánh."
"Tạp chủng, tiện dân! Haha..."
Lam Nguyệt bỗng có chút bội phục, đứa trẻ này rất mạnh mẽ a! Cũng không nhỏ hơn nàng bao nhiêu tuổi a.. chậc..
"Cả đám người ức hiếp một người xứng mặt nam nhi sao? Không bằng để tỷ tỷ cùng các ngươi chơi?"
Thanh âm trong trẻo vang lên, mang theo một tia cười khẽ, nhẹ nhàng như tiếng chuông bạc, đám trẻ không khỏi quay đầu, trước mặt chúng là một bóng dáng ngược sáng, không rõ dung nhan, tóc dài cùng áo bào phất phố trong gió, thích nghi với ánh sáng đôi chút, bọn chúng nhìn thấy một thiếu nữ ốm yếu, gương mặt hơi vàng vọt, nhìn liền liên tưởng đến một nha đầu tay trói gà không chặt.
Bất quá khí tức quá mức lạnh lẽo, nàng gương mặt mang tươi cười nhưng họ lại thấy lạnh lẽo đến thấu xương.
Rùng mình một cái, cả đám quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-ton-cuu-thien-khuynh-thanh-tuyet-sac-linh-tran-su/1197672/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.