Lộ Ánh Tịch thoáng dừng bước, nàng khẽ ngẩng đầu nhìn Bạch Lộ cung dát vàng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Đây là tẩm cung Hoàng đế đã ngự ban cho Hạ Như Sương. Trong Kinh Thi có câu:
Kiêm gia thương thương,
Bạch lộ vi sương.
Sở vị y nhân,
Tại thủy nhất phương. [1]
[1] Câu thơ trong "Kiêm gia 1" (Lau lách 1).
Lau lách xanh tươi và rậm rạp,
Móc làm sương phủ khắp mọi nơi.
Người mà đang nói hiện thời,
Ở vùng nước biếc cách vời một phương.
Người dịch: Tạ Quang Phát
Qua câu thơ trên cũng đủ thấy rõ vị Hoàng Quý Phi này được vua sủng ái vô cùng.
Lộ Ánh Tịch mỉm cười, chậm rãi cất bước vào trong.
"Hoàng hậu nương nương cát tường!" Vàng được dát khắp mọi nơi trong điện, cung tỳ và thái giám đều rũ mắt quỳ xuống vấn an.
"Đứng lên cả đi." Giọng Lộ Ánh Tịch trong vắt, ánh mắt nhìn thẳng vào chiếc giường mềm mại đằng sau tấm bình phong bằng gấm.
Hạ Như Sương đứng sau nàng, khẽ nói: "Hoàng hậu tỷ tỷ, Từ thái y đang khám nghiệm thi thể cung nữ."
Lộ Ánh Tịch gật đầu, không chút cấm kỵ bước qua tấm bình phong.Trên chiếc giường dài, lộ ra một gương mặt thanh tú trắng bợt, thoạt nhìn diện mạo chỉ mới mười ba mười bốn tuổi, song hơi thở đã không còn. Lộ Ánh Tịch kìm không được mà thở dài. Trong chốn cung đình này, mạng người còn không bằng cả cỏ rác.
“Lão thần Từ Tấn khấu kiến Hoàng hậu nương nương.” Từ thái y kính cẩn hành lễ rồi nói: “Bẩm Hoàng hậu nương nương, Quý phi nương nương, cung nữ này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-te-than-cung/51951/quyen-1-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.