Kiệu Phượng chậm rãi tiến tới trước dưới màn đêm tĩnh mịch, còn Lộ Ánh Tịch vẫn chìm sâu vào suy tư. Vì sao lại như vậy? Đến tột cùng là vì nguyên nhân nào? Nhưng nàng có vắt óc suy nghĩ cũng không ra.
Nguyên một đêm nỗi lòng cuộn trào không yên, trằn trọc lăn qua lăn lại, cho đến khi trời tờ mờ sáng nàng mới chập chờn chìm vào giấc ngủ.
Đến khi mở mắt tỉnh dậy thì trời đã sáng hẳn, cung nữ đã đứng hầu ở bên cạnh giường, chờ giúp nàng rửa mặt thay quần áo.
“Tiểu Nam, Tê Điệp không sao chứ?” Nàng vừa ngồi xuống bên bàn ăn, vừa hờ hững hỏi.
“Bẩm nương nương, nghe nói Đoàn Hoàng hậu đã không sao rồi, nhưng vẫn cần tĩnh dưỡng. Hoàng thượng đã hạ khẩu dụ, không cho các phi tần khác quấy rầy.” Tiểu Nam cung kính trả lời.
Lộ Ánh Tịch lại cực kỳ nhạy cảm, ngẩng đầu nhìn thẳng nàng ta, hỏi vội: “Đêm qua Hoàng thượng đến cung của Tê Điệp?”
Tiểu Nam ngẩn người, cúi đầu nhẹ đáp: “Vâng. Nhưng nô tỳ cũng nghe nói, Hoàng thượng chỉ là đến thăm Đoàn Hoàng hậu, không có ngủ lại.”
Lộ Ánh Tịch không mở miệng nói, chỉ cắm cúi ăn cơm. Nàng vờ như không có chuyện gì xảy ra. Thế nhưng đáy lòng cuối cùng vẫn cuộn trào vô vàn tầng sóng, mang theo sự chua xót và cay đắng.
Sau khi nàng dùng xong bữa sáng, Tiểu Nam cho dọn mọi thứ rồi đi ra ngoài. Một lúc sau nàng ta quay trở lại bẩm báo: “Nương nương, phủ nội vụ bên kia chuyển lời đến, nói là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-te-than-cung/3260385/quyen-5-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.