Thời gian thấm thoát thoi đưa, mới đó mà mấy tháng đã trôi qua. Đông qua xuân tới, chim muông ríu rít hót ca, muôn hoa khoe sắc thắm như một bức tranh gấm hoa rực rỡ.
Cánh đồng cỏ xanh mơn mởn trải dài xa tít tắp như một thảo nguyên rộng mênh mông không thấy được điểm tận cùng. Một nữ tử mặc bộ váy trắng nhạt thanh nhã, ngồi một mình giữa đám cỏ cây xanh ngắt. Tay nàng cầm một cái lưỡi liềm nhỏ, từ từ cắt một nhúm cỏ dại, bỏ vào trong chiếc giỏ tre đặt bên cạnh. Khuôn mặt trong sáng của nàng không có một chút son phấn nào, nhưng lại vô cùng xinh đẹp thoát tục. Nàng có một đôi mắt sáng trong sóng sánh, như mặt nước hồ thu không gợn sóng và không chút tạp bẩn nào. Ánh mắt ngó ngang ngó dọc, sống động lung linh, cùng với nụ cười dịu ngọt trên môi. Nàng không khỏi khiến trái tim người khác loạn nhịp.
“Công chúa, đến giờ uống thuốc rồi ạ.” Nữ tử mặc đồ xanh da trời đứng bên cạnh nàng bỗng lên tiếng.
“Ừ, chúng ta về thôi.” Lộ Ánh Tịch nhìn chiếc giỏ tre đựng đầy thảo dược khẽ mỉm cười. Sử dụng những thảo dược hôm nay nàng kiếm được, cuối cùng cũng có thể điều chế xong thuốc giải.
Tình Thấm xách chiếc giỏ tre đi trước, khẽ mở miệng hỏi một câu giống như có như không, “Công chúa không oán hận sao?”
Lộ Ánh Tịch chầm chậm đi theo sau, vẻ mặt bình thản, nụ cười chúm chím vẫn nở trên môi. Nàng không oán hận sao? Lúc ban đầu, quả thực nàng có oán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-te-than-cung/3260345/quyen-3-chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.