Tựa như đang bồng bềnh trôi trên dòng sông mát lạnh, cứ từ từ dập dềnh, tâm hồn cũng bình yên hơn. Lộ Ánh Tịch cong môi mỉm cười. Nàng không hề cảm thấy đau đớn, cũng không cảm nhận gánh nặng trách nhiệm trĩu vai. Nếu nàng có thể tiếp tục duy trì sự yên tĩnh và thanh bình này, thì tốt xiết bao…
Hoàng đế dựa lưng vào đầu giường, yên lặng ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng như sứ của nàng chăm chú, một lúc lâu vẫn không dời đi. Gương mặt hắn cũng có chút tái nhợt mệt nhọc, nhưng vẻ thương tiếc và lo lắng chiếm phần nhiều hơn.
Bên ngoài bức rèm của phượng sàng, một lão Thái y đang khom lưng cung kính nói: “Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương sẽ sớm tỉnh dậy. Nhưng mà mạch đập của Hoàng hậu yếu ớt, vả lại còn có dấu hiệu ngày càng yếu dần. E rằng người không chịu được đến… mùa… mùa xuân này…”
“Lui ra.” Hoàng thượng vẫn nhắm mắt, lãnh đạm nói.
“Vâng, lão thần xin cáo lui. Vẫn thỉnh cầu Hoàng thượng bảo trọng long thể.” Lão Thái y cúi đầu đi ra ngoài, thở dài trong lòng. Quả là hồng nhan bạc mệnh, rành rành không bệnh không hoạn, mà cơ thể vẫn cứ suy nhược như vậy.
Trong tẩm cung, Hoàng đế cau chặt mày, suy nghĩ trong lòng không ngừng tung bay tán loạn. Hắn đã dốc hơn phân nửa chân khí, nhưng trong người nàng dường như có luồng khí kỳ lạ, luồng khí đó chống lại bất kỳ sức mạnh từ bên ngoài nào muốn đi vào cơ thể. Là chính nàng không muốn sống, hay là có nội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-te-than-cung/3260333/quyen-3-chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.