Lộ Ánh Tịch cứ duy trì tư thế như vậy, cuộn tròn người ở một hốc tối, nước mắt thấm ướt góc váy. Nhưng tiếng khóc rất nhỏ, chỉ như tiếng nức nở nghẹn ngào mà thôi.
Đột nhiên nàng nhớ đến năm mà mẫu hậu qua đời, nơi đâu cũng đều là màu trắng tang thương đập vào mắt. Khi đó nàng mới tròn năm tuổi, được lão nhũ mẫu nắm tay dẫn vào linh đường hoàng tộc. Lúc đó nàng vẫn còn bé, chẳng hiểu cái chết có nghĩa là gì, chỉ biết không trông thấy mẫu hậu liền vội vã đi tìm. Trong chiếc quan tài băng trong suốt đặt ở giữa linh đường, cuối cùng nàng cũng đã tìm thấy mẫu hậu đang nằm trong đó. Ngày hôm đó, Phụ hoàng đã nói với nàng: “Tịch nhi, sau này Phụ hoàng sẽ yêu con gấp đôi, tình yêu ta dành cho mẫu hậu của con cũng dồn hết cho con.”
Khung cửa sổ hé mở, màn cửa bằng lụa mỏng bị cơn gió cuốn vào phòng khẽ tung bay phần phật, mang theo hơi lạnh cuối thu làm căn phòng lạnh lẽo hơn. Lộ Ánh Tịch cảm thấy rét run càng co quắp người lại, đem khuôn mặt đẫm nước mắt vùi thật sâu vào hai lòng bàn tay.
Đêm đến, sắc trời bên ngoài sẩm tối, bên trong phòng không có ánh đèn nên tối đen như mực.
Lúc Tình Thấm bưng chiếc khay đựng viên ngọc dạ minh châu đến đây thì hết hồn.
“Nương nương?” Tình Thấm chần chờ đến gần nàng, chỉ thử gọi một tiếng.
Bộ dáng co ro của Lộ Ánh Tịch cứng ngắc như hóa đá, bất động không nhúc nhích.
“Nương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-te-than-cung/3260332/quyen-3-chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.