Lộ Ánh Tịch vừa đến doanh y đã bị Nam Cung Uyên nửa khuyên nửa đẩy về lại hành quán.
“Sư phụ, tình trạng trong thành thế nào rồi ạ?” Lộ Ánh Tịch trở lại phòng ở hành quán, mới ngồi xuống đã lo lắng hỏi dồn.
“Hôm nay định mở cổng thành, nhưng ở đâu lại xuất hiện rất nhiều người dân mà đa số là những nam tử tuổi trẻ cường tráng. Nhìn sơ qua như là một nhóm quân khởi nghĩa của nhân dân tự tổ chức.” Nam Cung Uyên tự tay rót một chén nước nóng, đưa đến tận tay nàng, mới nói tiếp: “Thân thể ngươi gầy yếu, đừng phí sức vào những chuyện này. Ta đã xin Thái thú sắp xếp xe ngựa cho ngươi, đầu giờ chiều sẽ khởi hành hồi cung.”
“Đầu giờ chiều?” Lộ Ánh Tịch giật mình.
“Sức khỏe của ngươi không tốt, mà ở đây bệnh khí quá nặng, rất là nguy hiểm.” Nam Cung Uyên dùng giọng điệu ôn hòa nhất nói với nàng: “Ta đã không còn trấn áp được bệnh tim của ngươi nữa rồi, ngươi phải tự điều dưỡng bản thân. Đợi khi nào ta rời khỏi Huy Thành, sẽ đi tìm một loại dược liệu. Xem như món quà mọn gửi tặng sinh nhật của ngươi.”
“Dược liệu gì ạ?” Lộ Ánh Tịch thắc mắc hỏi. Nàng tự biết bệnh tim của nàng không có thuốc nào cứu chữa được. Ngoài ra còn có hàn độc vốn là dư độc nhiều năm cũng là một vấn đề nan giải. Sư phụ có cách nào sao?
Nam Cung Uyên không trả lời, chỉ mỉm cười, còn hỏi ngược lại: “Ngươi còn nhớ ước hẹn nửa năm không?”
Lộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-te-than-cung/3260330/quyen-3-chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.