Trời còn chưa sáng tỏ, Hoàng đế đã khởi hành hồi cung. Lúc Lộ Ánh Tịch thức dậy, nàng vô ý thức nhìn sang chiếc gối bên cạnh. Quả thực hắn có để lại một chiếc túi gấm.
Nàng cũng không nôn nóng mở ra ngay, uể oải đứng dậy rửa mặt búi tóc, cơm nước xong lại bưng chén thuốc uống. Nàng đợi đến khi tinh thần đã tỉnh táo hoàn toàn, mới chậm rãi lấy bức thư từ trong túi ra.
Bức thư này giống như đã được viết trước khi Hoàng đế rời cung. Chữ viết mạnh mẽ dứt khoát, nét chữ cứng cáp, nhưng chỉ có vài từ.
“Tịch, mau trở về.”
Bức thư chỉ với bốn chữ nhưng lại khiến nàng thẫn thờ dán mắt vào nó cả buổi. Hắn vốn không có ý định đích thân đến đây sao? Phải chăng hắn đã thầm đắn đo rất lâu, cuối cùng cảm thấy không an lòng nên mới gác lại chính sự vội vã chạy tới đây? Nàng càng ngày càng mê muội rồi. Rốt cuộc sự dịu dàng săn sóc của hắn với nàng có mấy phần là thật, mấy phần là giả?
Lộ Ánh Tịch định thần lại, gấp thư bỏ vào túi. Nàng ra khỏi phòng, thẳng hướng đến thăm Phạm Thống.
Nàng im lặng dừng lại bên ngoài gian phòng của Phạm Thống, chỉ đứng yên tại chỗ.
Cửa phòng để ngỏ, Phạm Thống đang ngồi xoa bóp chân phải của hắn ta trên giường. Hắn ta đấm bóp một lát đã dừng lại, chán nản nhíu mày, nện một phát xuống giường kèm theo tiếng trù rủa trầm thấp.
Không chỉ ánh mắt Lộ Ánh Tịch ảm đạm mà đáy lòng cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-te-than-cung/3260329/quyen-3-chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.