Lần này Lộ Ánh Tịch xuất cung không có Phạm Thống bầu bạn, chỉ có vài ám vệ ngấm ngầm đi theo.
Chung quy là Hoàng đế không yên tâm khi nàng chỉ có một thân một mình, có lẽ lo lắng cho sự an nguy của nàng, hoặc là muốn giám sát nàng. Nàng không muốn tìm hiểu sâu tâm tình của hắn, cố gắng tập trung tinh thần và đến thẳng chỗ hẹn.
Lúc nàng đến nghĩa trang kia là vừa đúng nửa đêm. Mây đen giăng đầy bầu trời, che khuất mặt trăng. Màn đêm u tối không một tia sáng, mặt đất là khoảng không tăm tối vắng lặng.
Trước cửa nghĩa trang treo hai chiếc đèn lồng nhỏ ở hai bên, ánh nến leo lắt đong đưa trước gió, như đang nghênh đón người khác hạ cố đến chơi. Cửa chính rộng mở thế nhưng lại không có một bóng người canh giữ, khung cảnh vắng vẻ càng thêm kỳ dị.
Lộ Ánh Tịch đứng lặng yên trước cửa, nín thở để chăm chú lắng nghe, đôi mắt phát ra tia sáng sắc nhọn. Xung quanh có rất nhiều người đang ẩn nấp, hơi thở của bọn họ đều nhẹ như tơ, có thể thấy được tất cả đều là cao thủ võ lâm.
Nàng không liều lĩnh bước vào nghĩa trang, mà chỉ dừng chân dưới bậc thềm đá, lạnh lùng cất giọng: “Lộ Ánh Tịch đã đến đây theo lời mời!”
Một lúc lâu vẫn không có ai trả lời, bốn bề lặng ngắt như tờ.
Lộ Ánh Tịch không hề sốt ruột, vẫn thong thả đứng đợi. Nàng không định xông vào trong đó, trong tình hình địch trong tối nàng ngoài sáng, chỉ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-te-than-cung/3260305/quyen-3-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.