Phạm Thống không khỏi hối hận, nhất thời không nói nên lời.
“Đa tạ Phạm huynh báo cho ta biết.” Lộ Ánh Tịch rủ mi mắt, ngữ điệu đều đều, “Hoàng thượng đã đến Trai cung. Đợi Hoàng thượng về hẵng bàn tính tiếp.”
Phạm Thống trầm mặc một lúc mới mở miệng nói: “Nếu Hoàng hậu nhất quyết muốn dấn thân mạo hiểm, Phạm mỗ sẵn lòng dẫn đường thay Hoàng hậu.”
Lộ Ánh Tịch khẽ lắc đầu: “Còn lâu mới đến giờ Tý, chúng ta không cần vội.” Phạm Thống trúng kịch độc, cho dù hắn ta đi theo cũng vô dụng.
Trong lòng Phạm Thống cũng hiểu rõ điểm này, nên không nói thêm những lời bừa bãi, chỉ chắp tay cúi người, cáo từ lui ra ngoài. Đúng là hắn ta đã không suy nghĩ thấu đáo, thế nhưng nếu hắn ta không nói cho Hoàng hậu hay, ngộ nhỡ Nam Cung Uyên bị giết chết đồng thời không lấy được thuốc giải thì nàng sẽ phải cùng xuống hoàng tuyền[1] với hắn ta. Nếu mà như vậy, hắn ta sẽ chết không nhắm mắt.
[1] Hoàng tuyền: suối vàng, âm phủ.
Lộ Ánh Tịch trông theo bóng lưng rời đi của hắn ta. Thân thể cao lớn như thân tùng của hắn ta giờ đây lại hơi khòm xuống, nàng không kiềm nổi thở dài một hơi. Phạm Thống là một người trọng tình trọng nghĩa, chuyện lần này nhất định đã làm hắn rất bứt rứt, khó chịu.
Nàng chậm bước quay về tẩm cung, ngồi yên bên khung cửa sổ chờ Hoàng đế quay lại. Cho dù Hoàng đế có nắm được thuốc giải, nàng cũng phải xuất cung một chuyến nữa. Sự an nguy của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-te-than-cung/3260304/quyen-3-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.