Lộ Ánh Tịch bước vào chính điện cùng hoàng đế, ngồi ở vị trí chủ tọa trên cao, ngạo nghễ nhìn xuống dưới.
Diêu Hiền phi mặt không biểu lộ cảm xúc, quỳ xuống cúi đầu bái lạy giữa chính điện: “Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương.”
Lộ Ánh Tịch im lặng không nói, liếc mắt nhìn hoàng đế. Sắc mặt hoàng đế hơi xao động môi mím chặt, mắt lướt qua Diêu Hiền phi đang quỳ ở dưới, lạnh nhạt nói: “Miễn lễ.”
Diêu Hiền phi không đứng dậy ngay, ngẩng đầu nói từng chữ một: “Tạ ơn Hoàng thượng.” Nói xong nàng ta mới đứng lên, lui về đứng một bên.
Lộ Ánh Tịch thầm lắc đầu. Với thân phận của Diêu Hiền phi vốn không cần quỳ lạy làm đại lễ, nhưng nàng ta lại làm như vậy, muốn bộc lộ giận dỗi của bản thân.
“Diêu Hiền phi muốn gặp Trẫm có chuyện gì?” Giọng điệu hoàng đế thản nhiên khó biết là đang vui vẻ hay tức giận.
“Thần thiếp chiếu theo cung quy, đến đây thỉnh an Hoàng hậu.” Diêu Hiền phi cúi đầu, bộ dạng phục tùng cung kính. Nàng ta mặc bộ váy màu nhạt, búi tóc gọn gàng, nhưng không dùng trang sức, khuôn mặt mộc trắng ngần. Vết sẹo lớn trên mặt cũng không dùng phấn che đi, nhìn thấy mà giật mình cùng đau lòng. Vết sẹo xấu xí càng nổi bật trên khuôn mặt xinh đẹp, đường nét sắc sảo của nàng ta.
“Diêu Hiền phi không cần đa lễ, sau này không phải đến thỉnh an mỗi ngày. Bản cung bản tính lười biếng, những lễ nghi rườm rà có thể miễn bớt.” Lộ Ánh Tịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-te-than-cung/3260267/quyen-2-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.