Chương trước
Chương sau
Editor: SunniePham

Thân thể Lạc Tuyết run lên, dùng sức cắn răng, âm thanh không mang theo một tia tình cảm gì mà nói: "Vân mỗ không hiểu Trang Vương gia đang nói cái gì? Nhưng mà xin khuyên Vương Gia một câu, vẫn nên tranh thủ thời gianđể cho người khác giúp người chữa thương, bảo vệ tính mạng đi! Vân mỗvẫn muốn mời Vương Gia xem một tuồng kịch!"

Lạc Tuyết nói xongthì muốn bỏ đi, Long Ngạo Thiên nóng nảy, mặc kệ ngực đang chảy máu,dùng sức đẩy tên thị vệ đang đỡ mình ra, hét lớn: "Không cho phép ngươiđi! Nếu như ngươi không phải là Lạc Tuyết. Thì hãy bỏ khăn che mặt ra,cho Bổn vương nhìn một chút!"

Lạc Tuyết không để ý tới lời nóicủa hắn, phi thân bay lên nóc nhà, kéo cánh tay Lục Hải, hai người rấtnhanh mà biến mất ở trong màn đêm. . . . . .

Long Ngạo Thiên têtâm liệt phế hô to vào phía trời đêm: "Ngươi trở lại! Ngươi nhất định là nàng! Ngươi trở lại! . . . . . ." Long NgạoThiên thét lên, thân thể trở nên vô lực, chậm rãi ngã xuống, ngất đi. Cả Vương phủ loạn làm một đoàn, hô to: "Vương Gia! Thái y! . . . . . ."Trong tiếng kêu sợ hãi còn kèm theo tiếng khóc của các nữ nhân, vangvọng ở cả Thành Uyển An. . . . . .

Lạc Tuyết mang theo Lục Hảichạy như điên, mãi cho đến không còn sức nữa thì mới dừng lại, nhìn lạichỗ mình đang đứng, thì ra bọn họ đã ra khỏi thành. Lạc Tuyết thấy gầnđó có một tòa miếu đổ nát, liền dẫn Lục Hải đã bất tỉnh vào ngôi miếuđó.

Kiểm tra một chút vết thương của Lục Hải, bởi vì huyệt đạosau lưng đã bị Lạc Tuyết phong tỏa, cho nên hắn mất máu không nhiều lắm, nhưng mà bây giờ trong tay nàng không có thuốc trị thương, nên làm cáigì đây? Lạc Tuyết có chút bối rối, cho dù nàng biết y thuật, nhưng không có thuốc thì lấy gì trị!

Lạc Tuyết sốt ruột đi tới đi lui trênmặt đất, lúc này đêm đã khuya rồi, tiệm thuốc đại khái đều đã đóng cửahết, đi đâu mà tìm thuốc? Vết thương của Long Ngạo Thiên cũng khôngnặng, kiếm của nàng chỉ đâm vào khoảng ba phân, nhưng mà… có rồi, một ýtưởng lóe lên trong đầu Lạc Tuyết, thái y kê thuốc cho Long Ngạo Thiênđều là dùng thuốc trị thương thượng hạng nhất, sao nàng không lấy mộtchút để trị thương cho Lục Hải?

Ý đã quyết, Lạc Tuyết lặp tứcnhanh chóng hành động, sau khi an bày tốt cho Lục Hải, một lần nữa nàngtrở lại bên trong thành Uyển An. Bốn phía Trang Vương phủ toàn bộ đãđược tăng cường canh gác, Lạc Tuyết vẫn che mặt như cũ, vận dụng khinh công tuyệt thế đi vào trong Trang Vương phủ.Nhìn thấy bọn nha hoàn đang đi ra ra vào vào cùng một hướng, Lạc Tuyếtliền biết Long Ngạo Thiên đang ở mai viện.

Lạc Tuyết xuất hiện ở mai viện, lập tức dẫn tới một cuộc chấn động.

Bởi vì chuyện Long Ngạo Thiên bị thương cả đêm đã được bẩm báo cho Hoàng Đế Đại Kim Long Ngự Thiên, mà tình cảm của Long Ngự Thiên và Long NgạoThiên như tay với chân. Cho nên sau khi hắn biết được thì lặp tức dẫntheo thái y tốt nhất trong cung gấp rút chạy tới Trang Vương phủ, LongNgự Thiên thầm hận mình đã quá thất sách, để cho mọi chuyện vượt ra khỏi kế hoạch của hắn!

Ngự lâm quân đã vây quanh Lạc Tuyết cực kỳchặt chẽ, Lạc Tuyết cũng không giận, nhìn thế trận này xem ra Hoàng Đếđang ở bên trong. Vì vậy Lạc Tuyết yên lặngđứng ở trong sân mà theo dõi biến hóa. Nguyên tắc của nàng chính là:địch không động, ta không động; nếu địch động, ta phải nhanh hơn!

Long Ngự Thiên đang ở trong thư phòng canh giữ Long Ngạo Thiên, nhìn bọnthái y cho trị thương Long Ngạo Thiên, chợt có thái giám vội vã đi vàobẩm báo: "Hoàng Thượng, công tử cụt tay đó lại tới!"

"Hả? Hắn lại tới làm gì? Thật là đang khi dễ ta, Đại Kim không có người nào có thểchống lại hắn sao?" Lần này Long Ngự Thiên nổi giận thật sự, chuyện khác hắn đều không so đo, cũng để mặc cho Vân Hận Thiên này tìm đến ThượngQuang gia mà gây phiền phức, nhưng hôm nay hắn lại đả thương Hoàng Đệ,lần này hắn thật sự nổi giận rồi!

Vì vậy, Long Ngự Thiên mặt lạnh xuất hiện trong viện."Vân Hận Thiên! Ngươi dám cả gan đả thương HoàngĐệ của Trẫm. Trẫm không thể tha thứ cho ngươi được nữa?"

Lạc Tuyết híp mắt lại, nhàn nhạt hỏi "Xin hỏi Hoàng Thượng, vết thương đó có thể làm cho Trang Vương gia chết sao?"

"Thế nào, ngươi hối hận khi không giết đệ ấy à?" Long Ngự Thiên lấy khí thế bức người đi về phía Lạc Tuyết.

Lạc Tuyết ngớ ngẩn, lộ vẻ bi thương cười nói: "Hối hận? Hoàng Thượng khôngcó hỏi Hoàng Đệ của ngươi sao? Hắn có hối hận không khi chịu một kiếmcủa ta là vì ái phi của hắn?"

"Trẫm mặc kệ giữa ngươi và Hoàng Đệ có nguyên nhân gì, nhưng ngươi đả thương hắn thì là sự thật! Trẫm muốnhỏi tội ngươi!" Hai tay của Long Ngự Thiên nắmthật chặt, hận không thể lập tức giam giữ Vân Hận Thiên, nhưng hắn phảinghĩ kế sách khác, nếu không thì hắn sẽ tiền mất tật mang!

Mắtphượng của Lạc Tuyết híp lại, lòng có chút run rẩy, nàng chưa bao giờnghĩ tới kiếm của nàng sẽ thật sự mà đâm vào lồng ngực của hắn, cứ tưởng rằng hắn ai náy vì chuyện hắn bạc tình với mình mà chấp nhận một kiếmđó, nhưng không nghĩ rằng hắn lại vì bảo vệ chánh phi của hắn, bảo vệ nữ nhân đã tổn thương nàng sâu vô cùng. Mà đồng ý chịu một kiếm này!

Lạc Tuyết nở nụ cười tự giễu, nụ cười này hàm chứa sự châm chọc vô hạn,"Đau qua một lần thì sau đó sẽ không đau đớn nữa. Lạc Tuyết chỉ có thểtrở nên vô tình, mới có thể bảo vệ tốt chính mình." Lạc Tuyết âm thầmđáp trả, trên đời này nàng là nữ nhân kiên cường nhất, đúng không?

Hít sâu một hơi, nàng chống lại con ngươi thâm thúy của Long Ngự Thiên, Lạc Tuyết nói: "Lần thứ hai Vân Hận Thiên tới đâylà cầu xin một ít thuốc, xin Hoàng Thượng ban cho! Nếu Hoàng Thượng nhất định trị tội Vân Hận Thiên, thì Vân Hận Thiên chỉ có thể nói, tạm thờikhông được! Vân Hận Thiên còn có đại sự chưa xong, hơn nữa Hoàng Thượngbắt ta, thì cũng không có lợi gì cho Đại Kim!"

"Hả? Giọng điệuvẫn còn lớn đấy! Nếu như không có chỗ gì tốt, vậy sẽ có chỗ gì xấu?"Long Ngự Thiên không ngu ngốc, chỉ một cái ám hiệu thì đã nghe ra tronglời nói của đối phương có ý gì, vì vậy hắn mới hỏi lại.

"HoàngThượng, xin kiếm một chỗ để nói chuyện." Lạc Tuyết nhíu mày lại nói,nhìn chung quanh một chút, ở nơi này có quá nhiều người.

"Được."Long Ngự Thiên không suy nghĩ thêm. Lặp tức đi vào nơi Long Ngạo Thiênđang nằm. Sau khi đi vào hắn sai đi tất cả mọi người lui ra, vặn cơ quan đã được che giấu ở đầu giường, ngay lặp tức phía sau một bức cổ họa ởtrên tường liền xuất hiện một mật thất.

Lạc Tuyết kinh hãi, ở đây lại có mật thất sao? Trước kia mặc dù nàng ở tại "Hà Tháng Trai", nhưng cũng thường xuyên đến thư phòng của Long Ngạo Thiên, thế nhưng lạikhông có phát hiện ra nơi này?

Long Ngự Thiên nhìn thấy Lạc Tuyết kinh ngạc, liền nói: "Vào đi." Lạc Tuyết lặp tức đi theo vào trong mật thất.

"Hoàng Thượng cứ như vậy mà tin tưởng Vân Hận Thiên? Không sợ Vân Hận Thiên có lòng bất chính đối với Hoàng Thượng sao?" Lạc Tuyết cười hỏi.

"A, điểm này thì trẫm rất tự tin, bởi vì ngươi sẽ không! Nếu như ngươi cótà niệm gì với trẫm, thì vừa rồi ở bên ngoài,ngươi cũng đã động thủ rồi, phải không?" Con ngươi đen nhánh của LongNgự Thiên lóe lên một tia sáng, chăm chú nhìn ánh mắt của Lạc Tuyết.

Lạc Tuyết thở dài nói: "Hoàng Thượng không hổ là nhất quốc chi quân, cónăng lực thống trị thiên hạ, Vân Hận Thiên khâm phục! Nhưng mà hiện tạiVân Hận Thiên không có thời gian dư thừa để nói rõ với Hoàng Thượng,nhưng Vân Hận Thiên hứa với Hoàng Thượng, ngày sau nhưng nếu Đại Kim tacó nguy nan gì, thì Vân Hận Thiên nhất định sẽ vì Hoàng Thượng mà gópmột phần sức lực. Nhưng đổi lại, về sau Hoàng Thượng không cần hỏi tớibất luận chuyện gì của Vân Hận Thiên và Thượng Quan gia hoặc là TrangVương phủ. Vân Hận Thiên sẽ không vì lợi mà quên nghĩa, chuyện của quốcgia làm trọng! Hoàng Thượng có thể tin những lời này của Vân Hận Thiênkhông?"

Lạc Tuyết nói này lời này đều là suy đi nghĩ lại thật kỹrồi mới sau mới quyết định nói, thật ra thì ngay từ lúc Thái Tử NamChiếu muốn lôi kéo nàng thì nàng cũng đã quyết định rồi, nàng tuyệt đốisẽ không nhìn Nam Chiếu dùng gót sắt mà tường bước đi vào Đại Kim. Vì tổ tiên của Vân gia, cũng là ngàn vạn dânchúng của Đại Kim, bây giờ nói ra chuyện này, chẳng qua là chỉ muốnthuận tiện lợi dụng chuyện này để thoát khỏi sự truy cứu của vương phápmà thôi.

"Ha ha, cuộc mua bán này của Vân công tử làm thật tốt,Trẫm tin ngươi! Cho nên thành giao! Nhưng trẫm cũng có một điều kiện, đó chính là Trang Thân Vương là trụ cột nước nhà của Đại Kim ta, Vân côngtử không được tiếp tục làm tổn thương đệ ấy nữa, như công tử nói, nếungày khác Đại Kim gặp nguy nan, trẫm còn phải cần Trang Thân Vương vìnước ra sức !" Long Ngự Thiên suy nghĩ sâu xa sau, mang theo tiếng cườinói.

Mượn sức của Vân Hận Thiên, không chỉ có thể chống đỡ đượcmười vạn quân sĩ, hơn nữa còn có thể làm cho Phong gia tận tâm tận lựccho hắn, cũng có thể khiến cho bang hội lục lâm hắc đạo ở Tây Nam quythuận triều đình, đối với việc ngày sau diệt trừ Thượng Quan gia và đốikháng với Nam Chiếu cũng gia tăng thêm một phần sức lực, cho nên, LongNgự Thiên đồng ý!

Mà Lạc Tuyết cũng âm thầm suy nghĩ, Hoàng Đếnày đúng thật là anh minh đến nhà, lại có thể lấy lý do này để bảo vệLong Ngạo Thiên, ép nàng không đồng ý cũng không được, nhưng Lạc Tuyết lại càng không cam lòng, vì vậy liền nói: "Hoàng Thượng, đó là chuyện riêng của Vân Hận Thiên. Vân HậnThiên không hứa là sẽ không đả thương hắn, nhưng Vân Hận Thiên có thểbảo đảm sẽ giữa lại mạng cho Trang Thân Vương, như thế nào?"

"Haha ha, Trẫm cũng đã nhìn ra, ngươi căn bản không hề muốn mạng của đệ ấy, chuyện tối nay, có phải là Hoàng Đệ bức ngươi hay không? Thôi thôi,Trẫm theo ý ngươi, dù sao Hoàng Đệ cũng thỉnh cầu trẫm không nên truycứu ngươi, Trẫm cần gì kiên trì gì nữa?" Long Ngự Thiên cười to nói.

Cái gì? Hoàng Thượng nói này lời nói là có ý gì? Là Long Ngạo Thiên thỉnhcầu hay sao? Lạc Tuyết có chút mờ mịt, nhưng mà giờ phút này nàng đãkhông có thời gian để đón tâm tư của Long Ngạo Thiên, nàng còn có chuyện gấp hơn phải làm, đó chính là Lục Hải vẫn còn chờ ở ngôi miếu hoang đổnát ở ngoài thành!

Vì vậy nàng liền nói: "Hoàng Thượng, xin cho ta một chút thuốc trị thương thượng hạng, Vân Hận Thiên muốn đi cứu một người."

"Được." Hai người ra khỏi mật thất, đi tới trong viện, "Người đâu, mang thuốclại đây!" Long Ngự Thiên dứt khoát phân phó thủ hạ, Lạc Tuyết nhậnthuốc, thành khẩn nói: "Hoàng Thượng, Vân HậnThiên tin tưởng Hoàng Thượng sẽ lấy việc sống chết của muôn dân thiên hạ ra làm, lấy dân làm trời! Cáo từ!" Nói xong nàng lặp tức phi thân biếnmất khỏi Trang Vương phủ.

Long Ngự Thiên nhìn về hướng Lạc Tuyết rời đi, nở một nụ cười tà ác, ngày sau, thời gian vẫn còn dài!

Lạc Tuyết trở lại ngôi miếu đổ nát, rửa sạch miệng vết thương cho Lục Hải,bôi thuốc, cuối cùng truyền một chút chân khí. Một khắc sau, Lục Hải mới tỉnh lại, vô cùng cảm kích mà bái lạy Lạc Tuyết.

Lạc Tuyết cười nhìn nam tử thật thà này, "Lục Hải, ngươi không cần phải cám ơn ta. Là ta hại ngươi phải chịu một kiếm đó, bây giờ chữa trị chongươi, cũng là chuyện phải làm."

Lục Hải ngớ ngẩn, hắn chưa từngthấy qua Vân Hận Thiên cười như vậy, rất tinh khiết, rất trong suốt, làm cho hắn không khỏi đỏ mặt, lời nói có chút không mạch lạc: "Vân côngtử, nếu như người có thể thường cười như vậy, thì thật. . . . . . Tốt."

"Thật sao?" Lạc Tuyết cười yếu ớt, ánh mắt có chút mê ly mà nói, "Cười tùytâm sinh, trong lòng không cười, sao có thể cười được? Giả sửmiễn cưỡng cười, so với khóc sẽ càng khó coi hơn, chi bằng đừng cười."

"Vân công tử, Lục Hải không có hoàn thành cam kết, thật xin lỗi công tử, còn suýt nữa làm liên lụy tới công tử, đáng chết vạn lần. Lục Hải nguyệnmột lần nữa xông Trang Vương phủ. . . . . ." Lục Hải nghe Lạc Tuyết nóinhư vậy, trực giác cho là Vân Hận Thiên và Trang Thân Vương phi nhấtđịnh là có thù oán gì, mà mình lại không giúp hắn báo thù, vì vậy tronglòng hắn cảm thấy khổ sở, cho nên mới vội vàng nói như vậy, cũng là vìmuốn đền bù. Nhưng do hắn quá kích động nên động tới vết thương, làm cho hắn kêu lên một tiếng.

Lạc Tuyết vội vàng cắt đứt lời nói củaLục Hải: "Lục huynh đài không nên kích động, ngươi không cần phải đinữa, dự vào sức lực của một người thì không có cách nào đến gần TrangThân Vương phi. Ngươi đã cố hết sức rồi, Vân mỗ không làm khónữa ngươi, tối nay chúng ta tạm thời ở lại trong miếu này, ngày maihuynh đài có thể đi được rồi, về sau ngươi và Vân Hận Thiên ta khôngdính dáng gì nhau!"

"Vân công tử, đại nhân đại nghĩa làm cho LụcHải vô cùng phục! Ngày khác nếu có cần Lục Hải ra sức, Lục Hải nhất định sẽ không từ chối! Công tử chỉ cần phái người đến Nam Lục gia trang ởthành U Châu là có thể tìm thấy ta!" Lục Hải trên mặt khâm phục, đôi tay ôm quyền nói. Hắn vừa khâm phục Vân Hận Thiên có võ công nhập thần biến hóa, lại cảm ơn Vân Hận Thiên không có đem hắn ra làm một con cờ, cònra sức cứu mạng cho hắn.

Lạc Tuyết gật đầu một cái, hai người không nói thêm gì nữa, mỗi người tự mình đi vào một góc mà nghỉ ngơi.

Hôm sau, Lạc Tuyết thoa thuốc cho Lục Hải một lần nữa, xác định vết thươngkhông có gì đáng ngại, rồi mới mướn một chiếc xe ngựa, tự mình đưa LụcHải lên xe. Trước khi Lục Hải đi, thì dáng vẻ trở nên ấp a ấpúng, lời đến khóe miệng lại nuốt xuống, chọc cho Lạc Tuyết cười: "LụcHải, ngươi có lời gì muốn nói sao?"

"Vân công tử, Lục Hải mạomuội hỏi một câu, lấy võ công của công tử, muốn sang bằng cả Trang Vương phủ rất dễ dàng, huống chi là chỉ muốn đâm bị thương một Trang ThânVương phi? Cho nên cần gì phải. . . . . . Cần gì phải phiền toái nhưvậy?" Lục Hải nói xong lời cuối cùng, thì lại tiếp tục ấp úng.

Lạc Tuyết không nói tiếng nào, xoay người lại, hồi lâu mới nói: "Cũng córất nhiều người hỏi Vân mỗ như vậy, ngươi cũng không cần phải khẩntrương như thế, Vân mỗ tự biết mình đang làm gì. Lục huynh đài nên lênđường đi!"

"Được. Vân công tử bảo trọng!" Lục Hải ngượng ngùng cười, ôm quyền tạm biệt.

Lạc Tuyết đứng tại chỗ buồn phiền một lúc lâu, sau đó mới quay người lại đi vào trong thành Uyển An, con ngựa trắng của nàng vẫn còn ở khách điếm!

Sau khi lấy ngựa, thì Lạc Tuyết tính toán muốn nhanh chóng trở về thành Cảnh Châu.

Lúc sắp đi ra khỏi cửa thành, thì đột nhiên ánh mắt của Lạc Tuyết nhìn theo đám người đang ra vào thành, ở lối vào có hai bóng dáng rất quen thuộc! Mặc dù là họ đội nón, không thấy rõ mặt, nhưng một trong haingười đó lại lộ ra hàn khí trên người làm cho Lạc Tuyết cảm giác giốngnhư đã từng quen biết!

Lạc Tuyết lặng lẽ trở về, ẩn ở bên trong quán xiếc ảo thuật, nhìn về phía hai người vừa rồi đã đi vào thành.

Hai người đó đi vào một nhà dân thường, sau đó thì cửa chính liền đóng chặt lại, Lạc Tuyết theo dõi mà trong lòng đều trở nên căng thẳng, trực giác cho nàng biết là hai người này nhất định không hề đơn giản, có thể làlòng hiếu kỳ nổi lên, Lạc Tuyết lặp tức quyết định trước tiên không trởvề thành Cảnh Châu, nàng muốn biết rõ chuyện này hơn.

Lạc Tuyếtchờ ở nhà dân bên cạnh, nhưng suốt cả một ngày, hai người đó lại khôngra ngoài. Nàng không cam lòng, đột nhiên có một ý nghĩ dân lên, nàngmuốn trèo tường xem một chút, thế là chờ đến lúc đêm thanh tĩnh, nànglại một lần nữa che mặt, đi vào trạch viện.

Đây là một toàn việnrất lớn, nhưng hình như không có ai, rất yên tĩnh. Lạc Tuyết lần lượttìm một lần, không có thu hoạch gì, ngay cả một bóng người cũng khôngthấy.

Đúng là gặp quỷ! Rõ ràng là nàng nhìn thấy họ đi vào, làmsao lại không thấy đây? Lạc Tuyết thầm tính, chẳng lẽ nơi này cũng cómật thất? Hai người kia đã vào mật thất rồi sao?

Đang suy nghĩ,đột nhiên có một tiếng "Vèo", một muỗi tên bắn về phía Lạc Tuyết. Làmcho nàng cả kinh, vội tránh mũi tên kia, nhưng ngay sau đó, thì có vô số ám khi bay về phía nàng, Lạc Tuyết ổn định lại tinh thần, dùng tay áongăn cản, phi thân lên trời, dùng ống tay áo phất đóng ám khí đó trở vềphía đã bắn ra, đối phương không ngờ nàng sẽ làm như vậy, chỉ nghe thấycó một tiếng rên lên, sau đó thì không có động tĩnh gì nữa.

LạcTuyết ở trong bóng tối xem xét kỹ lưỡng, nhìn vào người đang che mặt,hắn mặc quần áo màu trắng có đôi mắt sắc bén như một con chim ưng đangnúp trong bóng tối!

Lạc Tuyết đợi một lúc, không thấy ai xuất hiện, liền lớn tiếng nói: "Xin các hạ ra đây gặp một lần!"

Chủ nhân của đôi mắt đó, sau khi nghe được giọng của nàng thì cười thầm, từ phía sau tấm bình phong đi ra.

Lạc Tuyết nhìn kỹ, bởi vì trời tối nên nàng không thấy rõ diện mạo của đốiphương, nhưng trong lòng lại dâng lên một loại cảm giác không ổn, quảnhiên người trước mặt đã đốt đèn dầu lên, đôi môi lạnh lùng khẽ conglên: "Vân công tử!"

Là Thái Tử Nam Chiếu Yến Băng Hàn! Ánh mắt Lạc Tuyết lạnh lùng khẽ cong lên, "Là ngươi!"

"Ha ha, Vân công tử, không ngờ chúng ta nhanh như đã gặp lại!" Trên mặt Yến Băng Hàn không nhìn ra là đang mừng hay là đang giận, "Công tử vừa tới, thì ngay lặp tức đả thương thủ hạ của ta, lễ này thật đúng là vô cùngđáng giá!"

"Điện hạ nói đùa, Điện hạ tặng cho Vân mỗ nhiều quànhư vậy. Vân mỗ lại chỉ đáp trả một chút nho nhỏ thôi, vẫn còn chữa tính là trả lễ nhé!" Lạc Tuyết trả lời hắn bằng một giọng điệu mỉa mai.

"Tính tình của Vân công tử vẫn lạnh lùng như vậy, miệng vẫn. . . . . . Cònlợi hại như vậy!" Yến Bàng Hàn bật cười nói, hắn cũng không nói được làtại sao trên người của Vân Hận Thiên luôn có một cảm giác khó hiểu màhấp dẫn hắn, khiến cho hắn nói ra tính tình hiện tại. Bây giờ hắn cũngbắt đầu cảm thấy run run.

"Khác thì không nói, Vân mỗ chỉ muốnbiết là tại sao Thái Tử lại lẻn vào Kinh Thành Đại Kim? Hừ! Chẳng lẽ làtới đây để thăm dò quân tình hay sao?" Lạc Tuyết hỏi thẳng.

YếnBăng Hàn nghe vậy, thì ngay lặp tức ánh mắt trở nên trầm lại, âm thanhcũng lạnh theo: "Ngươi thật sự muốn đối địch với ta sao?"

"Đốiđịch? Ha ha, chưa nghĩ tới! Vân mỗ chỉ muốn bảo vệ quốc gia của mình màthôi, Thái Tử nếu an phận thủ thường, thì ta và ngươi sẽ không phải là kẻ địch!" con ngươi trong suốt của Lạc Tuyết tràn đầy kiênđịnh.

Yến Băng Hàn nắm chặt kiếm trong tay, híp mắt, giọng càngthêm lạnh lùng: "Tối nay Vân công tử đã phát hiện chuyện ta vào ThànhUyển An, ngươi sẽ mật báo với Hoàng Đế của ngươi sao?"

Lạc Tuyếthiểu, đây là lần cuối cùng Yến Băng Hàn thử dò xét, nếu nàng đáp đúng,thì hắn chắc chắn sẽ liều mạng mà giết nàng diệt khẩu; nếu nàng đápkhông phải, rồi lại tìm không ra lý do. A, nhưng mà muốn giết nàng, chỉsợ là không dễ dàng như vậy, mà nàng, cũng có dư khả năng để giết hắn!

Lạc Tuyết suy nghĩ thật nhanh, nhưng bây giờ nàng không muốn đi nói choLong Ngự Thiên, như phải làm thế nào mới có thể lợi dụng Yến Băng Hàn.Bởi vì nghe Lê Sinh nói, phụ thân của Thượng Quan Vũ Điệp là Thượng Quan Lôi sẽ là tai họa cho Đại Kim, nếu Thượng Quan Lôi thật sự có âm mưutạo phản, có lẽ cần phải dựa vào Yến Băng Hàn.

Nghĩ đến chỗ này,Lạc Tuyết liền nói: "Sẽ không! Nhưng mà Vân mỗ cũng sẽ không cho phépĐiện hạ gây bất lợi đối với Đại Kim của ta!"

Hết chương 63.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.