Lạc Tuyết thấy Nam Cung Nhược Lan cố chấp như vậy, bỗng nhiên lại nghĩ đếnmình năm đó, cũng giống như vậy không tự kìm hãm được, cũng là giống như nàng ấy lúc này vừa gặp đã yêu, nhưng mà đến cuối cùng nàng đạt đượccái gì?
Nổi đau khổ trong lòng nàng lập tức trào dâng trong lòng, trong cổ họng bỗng nhiên một chút mùi tanh của máu, rồi từ trên khóemiệng Lạc Tuyết chầm chậm chảy xuống những giọt máu của sự đau xót,những giọt máu này còn dính lại bên môi nàng không hề biến mất, màu máuđỏ tươi thật sự rất chói mắt, so sánh với mi tâm đỏ tươi của nàng là hai màu trái ngược với nhau hoàn toàn, Lạc Tuyết vẻ mặt đau thương cười,con ngươi trong nháy mắt trở nên lạnh hơn, tuyệt tình hơn, nhìn về phíaNam Cung Nhược Lan nói rõ ràng: "Ngươi có nghe hay không, ta sẽ khôngthích ngươi, vĩnh viễn sẽ không, ngươi nên chết tâm tư này đi! Đi tìmmột người yêu ngươi và ngươi thương hắn đó mới là nam nhân của ngươi!"
Nam Cung Nhược Lan mím chặt môi, cố nén lại nước mắt trong con ngươi, kiênquyết nhìn thẳng vào đôi mắt đen của Lạc Tuyết, "Huynh cũng nghe cho rõđây, ta Nam Cung Nhược Lan sẽ không dễ dàng lùi bước như vậy đâu, ta sẽdùng trái tim của ta từng giọt từng giọt hòa tan trái tim lạnh lẽo củahuynh, mang lại ấm áp cho huynh!"
Mọi người đều im lặng nghe lờiđối thoại của hai người, Nam Cung Nhược Lan quyết tâm làm cảm động bọnhọ, không còn ai còn đứng ra tranh làm con rể Nam Cung gia nữa, nghĩ đến bạch y công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-tan-phi-cam-tu-thien-ha/2976615/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.